Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 787: Cách Không Đoạt. . .

Đến buổi tối, sau khi ăn cơm với Kỷ Yên Nhiên xong, Hàn Sâm lôi kéo Kỷ Yên Nhiên ngồi xuống ghế sa lon, vô cùng phấn khởi nói:
- Honey, gần đây anh vừa mới học xong một loại siêu năng lực, vô cùng lợi hại. . .
- Siêu năng lực gì?
Kỷ Yên Nhiên tò mò nhìn Hàn Sâm.
Đối với nhân loại hiện đại thì siêu năng lực tự nhiên là chuyện không bình thường, Kỷ Yên Nhiên vô cùng tò mò là siêu năng lực gì mà có thể khiến Hàn Sâm hưng phấn như vậy.
Hàn Sâm thần bí ghé tới bên tai Kỷ Yên Nhiên nói:
- Cách không thủ vật.
Sau khi Kỷ Yên Nhiên nghe xong thì rất kinh hãi:
- Anh làm như thế nào? Tiến Hóa Giả có thể cách không thủ vật?
Loại năng lực này đối với Siêu Việt Giả cũng không tính là hiếm lạ, nhưng trong cộng đồng Tiến Hóa Giả thì đây tuyệt đối là năng lực phi thường khó tin, dù sao Tiến Hóa Giả còn không năng lực phóng lực lượng ra ngoài.
- Đừng gấp mà, anh còn chưa nói xong, cách không thủ vật của anh không phải cách không thủ vật bình thường. Tới đây nào, em đứng ở chỗ này. . .
Hàn Sâm kéo Kỷ Yên Nhiên, để Kỷ Yên Nhiên đứng bên cạnh vách tường đối diện ghế sô pha, chính mình lại quay về ngồi trên ghế sa lon.
- Làm gì thế?
Kỷ Yên Nhiên tò mò hỏi, không biết Hàn Sâm muốn làm gì.
- Em đứng ở đó, anh ngồi ở chỗ này, em có tin anh chỉ cần đưa tay ra giữa không trung như vậy, là có thể lấy được đồ lót của em từ khoảng cách ba mét, hơn nữa sẽ không tổn thương đến em, cam đoan ngay cả một sợi vải cũng không thiếu đi.
Hàn Sâm nghiêm trang nói.
- Anh lại muốn giở trò gì? Rốt cuộc là có âm mưu gì?
Kỷ Yên Nhiên đương nhiên là không tin tưởng chuyện này, dựa theo lời của Hàn Sâm, cái kia không phải là cách không thủ vật nữa, phải gọi là Không Gian Na Di mới đúng.
Lực lượng kia ngay cả là Siêu Việt Giả cũng không có mấy người biết, huống chi Hàn Sâm mới chỉ là một Tiến Hóa Giả, căn bản không thể có năng lực như vậy.
- Anh chỉ hỏi em có tin hay không thôi?
Hàn Sâm lại nghiêm trang hỏi.
- Không tin.
Kỷ Yên Nhiên nhếch miệng, phòng bị nhìn Hàn Sâm, cô biết Hàn Sâm nhất định là đang có âm mưu quỷ kế gì đó.
Hàn Sâm lập tức híp mắt nở nụ cười:
- Vậy thế này nhé, chúng ta đánh cuộc, nếu như anh làm được, hôm nay em cắn anh một phát?
- Em cắn anh làm. . . cái. . .
Kỷ Yên Nhiên còn chưa dứt lời, mặt đã đỏ bừng, cuối cùng cố lấy lại tỉnh táo, tức giận nói:
- Em mới không bị anh lừa, không chơi.
Nói xong, Kỷ Yên Nhiên muốn đi trở về, Hàn Sâm cười nói:
- Nói như vậy là em tin anh có thể đoạt quần lót của em từ khoảng cách hơn ba mét?
- Không tin, ai biết anh lại có âm mưu quỷ kế gì.
Kỷ Yên Nhiên không phải một cô gái mù quáng, đương nhiên sẽ không tin tưởng một chuyện không có khả năng này.
- Không tin thì đánh cược một ván đi, trừ phi em không tin tưởng phán đoán của mình.
Hàn Sâm nhếch miệng:
- Em có phải là hạm trưởng không, một chút tự tin cũng không có sao?
Tuy Kỷ Yên Nhiên biết rõ Hàn Sâm đang khích mình, nhưng vẫn khó chịu vẻ mặt kia của Hàn Sâm, cắn môi nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm rồi:
- Anh chắc chắn sẽ không đi tới?
- Nếu mông anh rời khỏi ghế sô pha này thì coi như anh thua.
Hàn Sâm lập tức nói ra.
- Sẽ không làm hỏng quần áo của em?
Kỷ Yên Nhiên nhìn quân trang màu trắng trên người mình, áo màu trắng, quần màu trắng và giày màu trắng, nhìn kiểu gì cũng thấy Hàn Sâm không thể trực tiếp đoạt đi đồ lót được.
- Đừng nói là quần áo, nếu anh làm làm rối một sợi tóc của em cũng coi như anh thua.
Hàn Sâm kiên định nói.
- Sẽ không dùng dụng cụ gì chứ?
Kỷ Yên Nhiên cảm thấy Hàn Sâm nhất định có âm mưu gì.
- Ôi vợ của anh, anh chỉ ngồi ở chỗ anh, chỉ dùng tay để đoạt quần lót của em, chờ sau khi anh thành công, nếu em cảm thấy anh dùng âm mưu gì, em có thể không nhận thua, như thế đã được chưa?
Hàn Sâm giơ hai tay trống rỗng của mình ra.
- Được rồi, vậy anh ngồi ở chỗ kia đoạt đi, em xem anh đoạt. . . đồ lót. . . của em như thế nào.
Kỷ Yên Nhiên không tin, Hàn Sâm thật sự có thể làm được chuyện như vậy.
- Vậy em phải nhìn kỹ nhé, bí kỹ tổ truyền Hàn gia, cách không lấy đồ lót. . .
Hàn Sâm tỏ vẻ nghiêm túc, giơ giơ tay của mình di chuyển giữa không trung.
Hai mắt Kỷ Yên Nhiên nhìn theo hai tay Hàn Sâm, cô muốn nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, nếu như Hàn Sâm dùng thủ đoạn gì, cô sẽ trực tiếp vạch trần hắn, tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Mà khi mắt của cô di động, không thể tránh khỏi tiếp xúc với ánh mắt của Hàn Sâm
- Cách. . . không. . . đoạt. . . đồ. . .
Hàn Sâm làm bộ hô to lên, bàn tay làm bộ bắt tới Kỷ Yên Nhiên.
Khi mắt Kỷ Yên Nhiên chạm phải mắt Hàn Sâm, lập tức trở nên mê mang trống rỗng, hai mắt mở to ngây ngốc ngồi ở chỗ kia.
- Cởi đồ lót ra đưa cho anh.
Hàn Sâm cười hì hì, ngồi trên ghế sa lon phát ra mệnh lệnh.
Kỷ Yên Nhiên quả nhiên rất nghe lời, trực tiếp bắt đầu cởi áo tháo dây lưng, cởi ra quần lính màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp và một chiếc lót màu trắng.
Thấy ngón tay Kỷ Yên Nhiên cầm lấy quần lót chậm rãi kéo xuống, hai mắt Hàn Sâm đã trợn lên, phải nuốt nước miếng mấy cái, nhưng vì hạnh phúc tối hôm nay, Hàn Sâm vẫn phải cố kiềm nén suy nghĩ muốn giải quyết tại chỗ.
Nhưng vì áo Kỷ Yên Nhiên rất dài, nên chỉ có thể nhìn thấy đôi đùi đẹp mà thôi, căn bản nhìn không thấy vật gì khác.
Kỷ Yên Nhiên đưa quần nhỏ màu trắng đến tay Hàn Sâm, Hàn Sâm nhịn không được đưa tay sờ một cái lên cặp mông tròn vểnh của Kỷ Yên Nhiên, sau đó mới ra lệnh tiếp:
- Trở về mặc quần vào.
Kỷ Yên Nhiên quả nhiên nghe lời đi trở về bên tường, mặc lại quần của mình, giống như lúc trước đứng ở chỗ đó.
Vẻ kỳ dị trong mắt Hàn Sâm dần thu lại, ánh mắt của Kỷ Yên Nhiên cũng từ từ khôi phục lại.
- Quần. . .
Một tay Hàn Sâm cầm lấy đồ lót, mạnh mẽ hô to một tiếng, khiến Kỷ Yên Nhiên giật mình tỉnh táo lại.
Kỷ Yên Nhiên hoàn toàn không biết mình vừa bị Hàn Sâm khống chế, còn cho là mình nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, thấy được quần nhỏ màu trắng trong tay Hàn Sâm lập tức biến sắc, vội vàng đưa tay sờ sờ phía dưới của mình, quần vẫn còn, nhưng lại sờ vào trong, quả nhiên không thấy quần nhỏ nữa.
- Anh. . . anh làm như thế nào. . .
Kỷ Yên Nhiên như gặp phải ma.
- Làm sao làm được không quan trọng, quan trọng là. . . em yêu thua rồi.
Hàn Sâm trực tiếp cầm quần nhỏ trong tay, người đi đến trước mặt Kỷ Yên Nhiên, bế Kỷ Yên Nhiên lên, ném cô lên trên ghế sa lon kia.
- Không tính. . . không tính. . . anh ăn gian. . .
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng, hai tay ngăn Hàn Sâm không cho hắn thực hiện ý đồ, muốn chơi xấu.
- Sớm biết em sẽ không nhận nợ mà, vậy thì đừng trách anh không thương hương tiếc ngọc nhé.
Trong mắt Hàn Sâm xuất hiện dị quang, một lần nữa khống chế Kỷ Yên Nhiên.
- Đúng rồi, đến ấn cái này đi.
Hàn Sâm mở ra hình ảnh 3D, tìm tới một bộ thoát y vũ khêu gợi, sau đó ra lệnh cho Kỷ Yên Nhiên:
- Em học nhảy một đoạn cho anh xem đi.
Kỷ Yên Nhiên bình thường rất hay xấu hổ, khi cùng với Hàn Sâm, ngay cả đèn cũng không dám mở, khi bị Hàn Sâm cường hành mở đèn lên, toàn thân sẽ thẹn thùng ửng đỏ, tự nhiên càng không có khả năng nhảy kiểu này cho Hàn Sâm nhìn.
Lúc này Kỷ Yên Nhiên lại nhìn cô gái trong đoạn phim kia, đưa tay dần dần cở quần áo xuống.
- Cởi cởi cởi. . .
Hàn Sâm xem mà hai mắt muốn lòi cả ra, vừa nhìn vừa ngắm, dáng người Kỷ Yên Nhiên còn hoàn mỹ mê người hơn trước kia, Hàn Sâm nhìn mà cảm thấy trong lỗ mũi của mình nóng lên, giống như máu mũi sắp phun ra ngoài rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận