Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 486: Hi Vọng Trong Tuyệt Vọng

Ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở gần như không thể thấy được trận chiến thảm liệt như vậy, cũng không có cách nào tưởng tượng đến cảnh tượng khủng bố khi dị sinh vật đánh Tí Hộ Sở, người nào chưa từng trải qua, đều rất khó cảm thụ được cảm giác chấn động này.
Ngay cả Hàn Sâm là người đã quen với chuyện sinh tử, cũng không nhịn được toàn thân run rẩy.
Hiện tại Hàn Sâm chỉ hận không có một bộ cung tiễn đủ mạnh, nếu không hắn chỉ cần bắn chết hoàng tộc Dị Linh kia, đám dị sinh vật này sẽ tự tán loạn sụp đổ.
Nhưng hiện tại đừng nói cung tiễn đủ mạnh, mà ngay cả một thanh vũ khí vừa tay hắn cũng không có.
Nghĩ đến vũ khí, Hàn Sâm vội vàng nhìn vào Hồn Hải của mình, thú hồn Quỷ Trảo Điêu vừa mới thu được kia vẫn đang lẳng lặng nằm trong đó.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua phần giới thiệu thú hồn Quỷ Trảo Điêu, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Thần huyết Quỷ Trảo Điêu: thú hồn loại binh khí.
Tâm niệm Hàn Sâm thoáng động, thú hồn thần huyết Quỷ Trảo Điêu đã biến thành binh khí xuất hiện trên tay hắn, chỉ thấy trên tay phải Hàn Sâm đột nhiên có thêm một trảo nhận màu tím dài, hàn quang lóe trên mũi trảo, nhìn có chút giống như Wolverine trong X-MEN.
Đã có Quỷ Trảo này, Hàn Sâm cảm thấy đã có cơ hội, vừa tới gần chiến trường, vừa yên lặng quan sát tình thế toàn bộ chiến trường.
Bên cạnh hoàng tộc Dị Linh kia còn có rất nhiều dị sinh vật thủ hộ, hắn muốn xông tới ám sát hoàng tộc Dị Linh kia, chỉ sợ chỉ có một cơ hội, bất kỳ một sai lầm nhỏ nào đều có thể khiến hắn thất bại trong gang tấc, cho nên dù Hàn Sâm muốn nhanh chóng giết chết thiếu nữ Dị Linh kia đến cỡ nào, hắn cũng không thể không bình tĩnh quan sát toàn bộ chiến trường, sau đó mới tính toán kế hoạch.
Quan Đồng vội vàng từ phía sau trở lại bên trong Tí Hộ Sở, nhưng vừa xông tới tường thành Tí Hộ Sở, nhìn thấy dị sinh vật giống như thủy triều đang công thành, trong nội tâm không khỏi dâng lên một cảm giác vô lực.
Không chỉ Quan Đồng, những người thủ thành khác đều có cảm giác tuyệt vọng, vô số dị sinh vật giống như giết mãi không hết vậy, rất nhiều người đã giết đến mức tay chân nhũn ra, nhưng vẫn thấy vô số dị sinh vật không sợ chết đánh tới tường thành.
OÀ..ÀNH!
Con dị sinh vật to cao lớn hơn cả tường thành 10m kia, cuối cùng đã đập vỡ tường thành tạo ra một lỗ hổng, rất nhiều dị sinh vật lập tức xông vào giết chóc.
Đám người thủ thành lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong Tí Hộ Sở đã không có chỗ hiểm để thủ, bọn họ càng khó có thể ngăn cản dị sinh vật tấn công, gần như đã có thể khẳng định Tinh Luân Tí Hộ Sở sắp rơi vào tay giặc.
- Lui lại, tất cả mọi người lập tức truyền tống rời khỏi Tí Hộ Sở.
Lý Luân đang chiến đấu cùng bốn con sinh vật thần huyết, trường kiếm trong tay điên cuồng chém ra, nhảy vào giữa đám dị sinh vật, chém giết mười mấy con dị sinh vật, đồng thời lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.
Tuy không có ai nguyện ý buông tha Tí Hộ Sở, nhưng bọn họ đã không có lựa chọn khác, tuy biết sau này chỉ sợ sẽ khó có thể truyền tống vào Tí Hộ Sở, nhưng sống sót vĩnh viễn là chuyện quan trọng nhất.
Người trong Tí Hộ Sở dần lui lại vô cùng ngay ngắn trật tự, có thể nhận ra đây không phải là một đám người ô hợp, cũng thấy được thủ đoạn của người quản lý rất bất phàm.
Thế nhưng trước thực lực tuyệt đối, cũng không ai có cách nào, thực lực đại quân do hoàng tộc Dị Linh điều khiển mạnh hơn bọn họ quá nhiều, Lý Luân lấy một địch bốn, còn chém giết không biết bao nhiêu dị sinh vật biến dị và nguyên thủy, những vẫn khó có thể thay đổi kết cục đại bại.
Không cam lòng, bất đắc dĩ, phẫn nộ, uể oải đủ loại tâm tình tiêu cực, khiến mỗi người ở Tinh Luân Tí Hộ Sở đều có cảm giác áp lực khó tả, thậm chí mỗi người cũng đã mất đi ý muốn nói chuyện, im lặng chậm rãi lui về phía đặt truyền tống trận trong Tí Hộ Sở, ngay cả những Tiến Hóa Giả phụ trách ngăn cản phía sau, trong lúc chiến đấu cũng không thể gào thét để phát tiết, dường như trong cổ họng của họ đã bị một thứ gì đó chặn ngang vậy.
Không nói gì mà bại lui, không ai muốn tiếp nhận kết cục như vậy, rời khỏi đồng nghĩa với việc thất bại, thậm chí là vĩnh viễn mất đi, sau này Tinh Luân Tí Hộ Sở bị chiếm cứ, trừ phi có người bên ngoài tiêu diệt dị sinh vật trong Tinh Luân Tí Hộ Sở, nếu không bọn họ truyền tống vào chẳng khác nào là đi chịu chết.
- Giết!
Trên người Lý Luân dường như cũng lóe ra ánh sáng ngọc thạch lộng lẫy, trường kiếm trong tay như gió lốc, thế mà lại có thể thủ vững được nửa mặt tường thành trong Tinh Luân Tí Hộ Sở, cố gắng tranh thủ thời gian rút lui cho những người khác.
Đột nhiên, một bóng người từ dưới chân núi tuyết vọt ra, nhanh chóng phóng về phía thiếu nữ Dị Linh tóc bạc phía sau đại quân dị sinh vật, khiến đám dị sinh vật vội vàng gào thét.
- Ở đó có người?
Có người phát hiện ra dị động của đám dị sinh phía sau, lập tức nhìn sang bên kia, chỉ thấy được một thanh niên lẻ loi một mình xông về phía sau thiếu nữ Dị Linh.
- Thật sự có một người, hắn xông đến đó như thế nào vậy, chỗ đó đều là dị sinh vật, còn có Dị Linh nữa, tiến lên không phải là muốn chết sao?
- Đồ đần, hắn chính là muốn xông tới ám sát hoàng tộc Dị Linh kia.
- Sao có thể, đây chính là hoàng tộc Dị Linh đấy, bên cạnh cô ta còn có con đại xà thần huyết kia, hơn nữa có hơn một ngàn dị sinh vật thủ hộ, muốn vọt tới trước người cô ta cũng rất khó.
- Không biết có khả năng hay không, hắn dám đi thì hắn rất có gan, lão tử phục rồi.
Đám người đã sớm uất ức tới cực điểm, lúc này nhịn không được gào lên thành tiếng, hận không thể cùng xông lên.
Trong chớp mắt, người kia đã xông vào giữa hơn một ngàn con dị sinh vật bên cạnh hoàng tộc Dị Linh, hơn nữa còn đang nhanh chóng tiến về phía thiếu nữ hoàng tộc Dị Linh.
Trái tim tất cả mọi người đều giống như bị kim đâm vậy, ngay cả những người đang rút lui kia, cũng không nhịn được thả chậm bước chân, tuy bọn họ không tin sẽ có kỳ tích, nhưng lại không nhịn được chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
- Là người kia!
Quan Đồng nhìn rõ bóng người kia, không nhịn được kêu lên một tiếng kinh ngạc, chàng trai xông về phía hoàng tộc Dị Linh kia, chính là người mà cô vừa cõng về từ trong đống tuyết.
Mọi người thấy Hàn Sâm xông vào giữa đàn thú, tâm tình vô cùng phức tạp.
Trong chớp mắt Hàn Sâm phóng tới hoàng tộc Dị Lin kia, trong mắt thiếu nữ tóc bạc Dị Linh kia lóe lên một tia dị sắc, lắc quyền trượng trong tay, mấy con sinh vật thần huyết đang công thành lập tức quay người chạy về, dĩ nhiên là muốn phóng tới Hàn Sâm.
- Ngăn chúng lại, tuyệt đối không thể thả chúng nó về.
Nhìn thoáng qua Hàn Sâm đã xông vào giữa đàn thú, ánh mắt Lý Luân ngưng tụ, một kiếm chém bay hai đầu của quái điểu, giống như điên loạn xông vào giữa đàn thú, ngăn cản ba con sinh vật thần huyết khác đang chuẩn bị quay lại.
Đám Tiến Hóa Giả vốn đã chuẩn bị buông tha Tinh Luân Tí Hộ Sở, lúc này nghe thấy mệnh lệnh của Lý Luân, gần như là cũng không thèm nghĩ ngợi, lập tức xông lên gia nhập chiến đấu, hai vị cường giả Tiến Hóa Giả khác cũng nhanh chóng giữ chân hai con sinh vật thần huyết khác đang muốn rút đi.
Bành!
Trường kiếm đồng thau trong tay Lý Luân cứng rắn chống đỡ một sừng của Độc Giác Thú đập tới, cả người và kiếm bị đụng lùi lại trượt đi mấy mét, nhưng y vẫn cầm cự không ngã, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Lấy một địch bốn nếu là du chiến còn có thể, y lại chính diện cứng rắn đối phó với công kích của bốn con sinh vật thần huyết, ngăn cản bọn chúng trở về, dù thân thể trong trạng thái đỉnh phong cũng không chịu nổi.
- Không cần biết cậu là thằng nào, làm thịt Dị Linh kia cho tôi.
Lý Luân phun ra một ngụm máu tươi, hung ác chém về một con xích lân đại xà khác đang muốn rút đi.
Còn Hàn Sâm lúc này sớm đã vọt vào giữa đàn thú như thủy triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận