Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3416. Ba chưởng

Nguyệt Thần lạnh lùng đáp: “Ngươi không cần nói nhảm nhiều lời với †a như vậy. Ta không hề có ơn với ngươi. Nếu Uyển Nhi không cầu xin thay ngươi thì dù ngươi chết trước mặt ta, ta cũng không buồn liếc mắt một lần”
“Vậy ta sẽ báo đáp ân tình thay Uyển Nhi” Tần Tu nói.
“Uổng cho ngươi còn mặt mũi nói ra hai chữ Uyển Nhi này. Nếu sớm biết ngươi lòng lang dạ thú như vậy thì trước đây ta thà để Uyển Nhi
đau lòng tuyệt vọng chứ quyết không ra tay cứu ngươi.” Nguyệt Thần lạnh giọng.
Lúc này Hàn Sâm đã hơi hiểu tại sao Nguyệt Thần phải ra mặt khiêu chiến Tần Tu. Tần Tu muốn hồi sinh em gái ruột Tần Uyển Nhi của hắn, tuy Vu tộc Uyển Nhi là Tần Uyển Nhi chuyển thế nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải Tần Uyển Nhi thật.
Nếu Tần Uyển Nhi sống lại, linh hồn của Uyển Nhi đang tồn tại sẽ bị hy sinh, rõ ràng Vu tộc và Nguyệt Thần đều không thể chấp nhận chuyện này.
Nói đi cũng phải nói lại, tính tình của tên Tân Tu này thực sự quá kiên nghị và quả quyết. Vu tộc Uyển Nhi đối xử với hắn rất tốt nhưng lòng dạ hắn vẫn vững như bàn thạch, nhất định phải hồi sinh Tần Uyển Nhị, không chút do dự mà chọn hy sinh Vu tộc Uyển Nhi.
Hàn Sâm không tiện nói Tần Tu làm đúng hay sai, nhưng đối với Vu tộc Uyển Nhi thì Tần Tu chắc chắn là một kẻ phạm tội ác tày trời.
“Nguyệt Thần muốn trừng phạt Tu thế nào, xin cứ ra tay, Tu tuyệt đối không phản kháng.” Tần Tu vẫn duy trì dáng vẻ bình thản.
“Được, ta muốn xem những năm tháng qua đã cho ngươi cái gì mà để ngươi có năng lực nói ra mấy lời này trước mặt ta.” Nguyêt Thần lạnh như sương giá, tung một chưởng về phía Tần Tu.
Nguyệt Thần và Tần Tu cách xa nhau mấy ngàn mét, một chưởng này của Nguyệt Thần không nhanh, chỉ từ tốn đẩy ra, không có uy thế kinh người, cũng chẳng có hào quang gay gắt.
“Chưởng này tên là Băng Phong.” Bàn tay nàng trong suốt tựa ngọc, như thể được tạc từ băng ngọc, mỹ miều, chẳng dính bụi trần, tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất trên đời.
Những người xung quanh chỉ cảm thấy bàn tay kia ấn một cái vào không khí rồi thu về ngay, cứ như thể không có chút sức lực nào, càng không chạm đến Tần Tu dù chỉ một chút, lại còn cách xa hơn nghìn mét, chẳng hề có sức uy hiếp, họ đều cho rằng Nguyệt Thần quả thực không muốn làm khó Tần Tu.
Nhưng ánh mắt Hàn Sâm lại rực sáng, đến hôm nay hắn mới được chứng kiến Nghiễm Hàn Kinh thực thụ. Băng Cơ Ngọc Cốt của hắn được thoát thai từ Nghiễm Hàn Kinh của Nguyệt Thần. Những người ở đây không thể nhìn ra sự huyền diệu trong đó, song hắn lại thấy rất rõ.
Dưới một chưởng hư ảo và vô lực của Nguyệt Thần, trên người Tần Tu đột nhiên kết thành băng giá, chỉ một tíc tắc đã bị đóng băng trong băng ngọc, tựa như biến thành pho tượng tạc từ băng ngọc.
Hàn Sâm vốn cho rằng cấu trúc rỗng của Bạch Dương tiên tử đã vô cùng thần kỳ, nhưng nếu so sánh với Nguyệt Thần thì cấu trúc rỗng của Bạch Dương tiên tử kém cỏi hơn rất nhiều.
Băng ngọc của Nguyệt Thần có kết cấu huyền diệu và thần bí, như thể kết tinh từ vĩnh hằng, ngay cả lực phá hoại mạnh nhất thế gian cũng khó có thể làm suy chuyển phong ấn kết thành từ băng ngọc của nàng.
Thậm chí không chỉ có vậy, tinh thể băng ngọc đang co lại bằng một phương thức ngưng kết kỳ dị, mỗi khi sức mạnh đóng băng được gia tăng thì băng ngọc đông cứng cũng cô đặc hơn nữa.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, e rằng cơ thể Tần Tu sẽ bị co lại theo khối băng ngoc kia đến mức trở thành bụi tinh thể.
Nhưng ngay một giây sau, Hàn Sâm chợt nghe thấy tiếng vỡ răng rắc. Trên tinh thể băng ngọc vĩnh hằng bất hủ bỗng xuất hiện vết nứt, hơn nữa nó còn lan rộng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ tinh thể băng ngọc phong ấn.
Rầm!
Hạt vụn băng ngọc bắn tung toé đầy trời, kết tinh đông cứng trên người Tần Tu cũng vỡ vụn ra, để lộ thân hình của hắn.
Tần Tu vẫn buông thõng hai tay, đứng yên, chưa từng động đậy. Tuy vậy, một chưởng Nghiễm Hàn Kinh được phong ấn sức mạnh đến cực hạn cũng chẳng thể gây thương tổn cho hắn một chút nào.
“Tần Tu thật lợi hại!” Trước kia, khi còn có thể sử dụng thuật gen, Băng Cơ Ngọc Cốt của Hàn Sâm cũng được xem như đã đạt tới đỉnh phong, nhưng vẫn kém Nguyệt Thần rất xa.
Ngay cả đòn tấn công của Nguyệt Thần cũng không có hiệu quả với Tần Tu, chắc chắn thuật Băng Cơ Ngọc Cốt của Hàn Sâm không khá khẩm hơn.
“Quả nhiên có chút vốn liếng, thảo nào hiện giờ ngươi dám coi trời bằng vung.” Nguyệt Thần vẫn giữ dáng vẻ lạnh như băng, nhưng đôi mắt càng lạnh lùng hơn nữa.
“Nguyệt tỷ quá khen, nếu vẫn thấy chưa nguôi giận, xin cứ ra tay tuỳ thích.” Tần Tu nói.
“Ngươi không cần nói mấy câu khiêu khích ta. Hôm nay ta chỉ muốn trả ngươi ba chưởng thay cho Uyển Nhi. Vừa rồi là chưởng thứ nhất, vẫn còn hai chưởng.” Nguyệt Thần lãnh đạm nói.
“Chỉ cần Nguyệt tỷ cảm thấy thoải mái, đừng nói là ba chưởng, có là ba trăm, ba nghìn chưởng, Tu cũng không nhíu mày nhăn mặt.” Tần Tu nói bằng giọng chân thành.
“Hừ.” Nguyệt Thần hừ lạnh, như thể rất khinh thường lời Tần Tu nói ra, đồng thời vươn bàn tay đẹp như ngọc ra, một lần nữa ấn lên lồng ngực Tần Tu, chỉ khác là lần này Nguyệt Thần dùng bàn tay trái còn lại.
Chưởng này hoàn toàn khác với chưởng trước. Chưởng trước vô tình như băng lạnh, đông cứng mọi thứ, sức mạnh chủ yếu là đóng băng.
Song chưởng thứ hai của Nguyệt Thần lại không mang chút khí tức lạnh lẽo nào. Bàn tay ấy long lanh tựa ngọc, như thể một pho tượng ngọc bích đẹp nhất thế gian.
Bàn tay tựa ngọc kia xuyên qua hư không, mạnh mẽ phá huỷ khoảng không, mọi thứ tiếp xúc với nó đều bị huỷ diệt hết. Sức công phá ấy còn mạnh hơn nghịch chuyển Gen Vật Ngữ của Hàn Sâm vài phần.
“Chưởng này tên là Ngọc Toái.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Nguyệt Thần vang lên, đi theo chưởng thế, truyền khắp đại vũ trụ.
Bàn tay ngọc ấn lên áo giáp Hắc Tỉnh, khiến trên áo giáp Hắc Tinh xuất hiện vết nứt, ngọc chưởng của Nguyệt Thần đâm vào trong áo giáp.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sâm thấy áo giáp Hắc Tinh bị đánh nứt, nhưng cuối cùng chưởng này vẫn không thể đâm xuyên qua áo giáp Hắc Tỉnh, chỉ để lại một dấu tay lõm sâu trên nó.
Tần Tu cúi đầu nhìn chưởng ấn trên ngực, vừa thở dài vừa nói: “Nguyệt tỷ đã mạnh hơn lúc chưa chuyển thế. Có lẽ ngay cả chư thiên Thần Linh cũng khó lòng cản nổi chưởng Ngọc Toái này, bị phá nát thần cơ mất. Bây giờ Tu khá chờ mong chưởng thứ ba của Nguyệt tỷ ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, dấu tay trên áo giáp Hắc Tinh đã tự động khôi phục nguyên trạng.
Nguyệt Thần không thèm để ý đến hắn, chỉ lạnh giọng: “Ngươi không
cần chờ mong, ngươi sẽ thấy nó ngay thôi.”
Nói đoạn, Nguyệt Thần đưa hai tay ra trước, song không đánh về phía Tần Tu mà lại chụm lại một chỗ, đầu ngón tay hướng vào nhau, tạo nên một thế tay hình tròn.
Nguyệt Thần từ từ nâng tay lên, phần giữa hình tròn nhắm vào Tần Tu, bình tĩnh nói: “Chưởng này tên là Nguyệt Vẫn.”
Ngay khi Nguyệt Thần vừa dứt lời, Tần Tu lập tức biến sắc, cơ thể vốn không động đậy của hắn bỗng vôi vàng lùi ra sau.
Tuy vậy, hắn vẫn chậm một bước, một tiếng nổ vang lên, nơi Tần Tu vừa đứng có một vùng hư không tự dưng biến mất, trông cứ như thời không bị khoét thoẳng ra vậy.
Tần Tu lùi về sau chậm nửa nhịp, một cánh tay trên áo giáp Hắc Tinh bị sức mạnh kia nuốt chửng. Một vùng áo giáp và bắp thịt nơi cánh tay bị xé nát, tan biến vào hư vô, giống như vừa bị một cái miệng to kinh khủng và vô hình cắn một phát lên tay.
Hết chương 3416.
Bạn cần đăng nhập để bình luận