Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2340. Thỉnh cầu Đế Văn

“Chữ Ác sao? Thú vị đây.” Vẻ mặt của Kính phu nhân càng trở nên nghiền ngẫm hơn.
Hàn Sâm thì có chút nghi ngờ, lúc đầu hắn cho rằng Đế Thụ ban thưởng chữ là để cường hóa ưu điểm gen của Thanh Hà, nhưng vừa nhìn thấy như vậy thì lại không phải.
Chữ Ác nhập vào cơ thể nhất thời làm cho trên người Bạch Thanh Hà xuất hiện ác khí, cực kỳ không tương xứng với khí chất của bản thân hắn.
“Xem ra Đế Thụ chẳng qua cũng chỉ cảm nhận gen nổi bật ở trên người Bạch Thanh Hà, không phân biệt thiện ác mà cường hóa tất cả chứ không phải chỉ cường hóa ưu điểm.” Hàn Sâm đại khái đã hiểu được quy luật ban thưởng chữ của Đế Thụ.
Nhìn thấy chữ Ác kia, đám Hoàng tử và Hoàng nữ cũng không có phản ứng quá lớn, những Hoàng tử và Hoàng nữ nhận được chữ Ác trong các triều đại nhiều không đếm nổi, cũng có người trở thành Hoàng Đế, vậy nên cái này cũng chẳng sao cả.
Sau khi chữ Ác hòa nhập xong, vậy mà hào quang trên Đế cây vẫn còn chưa tắt, một Đế Văn lại rơi từ trên lá cây xuống một lần, rơi thẳng vào trán của Bạch Thanh Hà.
Nhìn thấy chữ đó Bạch Lăng Sương vậy mà lại kêu lên thất thanh: “Nghịch!”
Không chỉ Bạch Lăng Sương mà Kính phu nhân đang quan sát qua Kính Linh cũng đứng bật dậy ngay lập tức, nàng trợn mắt nhìn chữ Nghịch đó rơi xuống hướng của Bạch Thanh Hà.
Chữ đó như ẩn như hiện, không có khí thế chấn động trời đất, cũng không có vầng sáng chói lóa, ánh sáng mờ mịt đó dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng chỉ là chữ này gần như làm cho tất cả Hoàng tử và Hoàng nữ đều hoảng hốt kêu lên, không phải bọn họ ngạc nhiên vì Bạch Thanh Hà có được mười một Đế Văn bảo hộ, mà là ngạc nhiên vì chính chữ Nghịch kia.
Đế Văn có nhiều vô số, số lượng dĩ nhiên là tiêu chuẩn để suy xét phẩm chất thiên phú tốt xuất của một người, nhưng bản thân các Đế Văn khác nhau cũng có sự khác biệt rất lớn.
Không thể nói rằng chữ nào là xấu, nhưng có một số chữ đã chứng minh được sự vĩ đại của nó trong dòng sông dài lịch sử.
Cũng giống như một chữ “Nghịch” này, năm đó thế tổ thứ hai của tộc Hoàng Cực, cũng chính là Văn Hoàng, hắn đã từng nhận được chữ Nghịch này, hơn nữa cũng chỉ có được một chữ Nghịch như vậy mà thôi.
Một chữ tương hộ, trong số rất nhiều Hoàng tử và Hoàng nữ có mặt ở đó khi ấy, nhất định thuộc về loại kế cuối kia, nhưng cuối cùng Đế Văn lại đánh bại rất nhiều Hoàng tử và Hoàng nữ có số mệnh kinh thiên và thiên phú tuyệt vời, trở thành Tổ thứ hai của tộc Hoàng Cực, cũng là một trong những vị Hoàng Đế nổi tiếng nhất trong lịch sử của tộc Hoàng Cực.
Phải biết rằng lúc ấy có một vị Hoàng tử tuyệt thế có đến hai mươi mốt chữ tương hộ, nhưng mà vẫn bị đánh bại bởi một Văn Hoàng chỉ có duy nhất một chữ Nghịch.
Từ sau Văn Đế đã trải qua hơn bảy mươi đại Hoàng Đế, số lượng Hoàng tử và Hoàng nữ được sinh ra nhiều không đếm hết, nhưng rốt cuộc cũng không có một ai có được chữ Nghịch này của Đế Văn.
Mà hiện tại Bạch Thanh Hà vậy mà lại có được chữ Nghịch của Đế Văn, làm sao có thể không làm cho người ta sợ hãi chứ, chỉ một chữ này cũng chắc chắn được sự bất phàm của Bạch Thanh Hà, lại càng không cần phải nói tới việc trước đó hắn còn đã lấy được mười chữ rồi.
Mọi người đều khiếp sợ khó hiểu, há to miệng nhìn Bạch Thanh Hà, một lúc lâu không nói được thành lời.
“Không kêu thì vậy, bỗng nhiên nổi tiếng, từ nay về sau nhất định tên của Thất Thập Hoàng Cực sẽ truyền ra khắp cả vũ trụ.” Một vị ky sỹ thở dài nói.
Sau chữ Nghịch, những Đế Văn khác không tiếp tục rơi xuống nữa, Bạch Thanh Hà dần thu lại khí tức trên cơ thể, thoát khỏi từ hoàng bên trong người, hắn nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Thập Lục ca, ta có được mười một chữ, đến lượt ngươi.”
“Hoàng thể của ngươi tên là gì?” Hàn Sâm ra vẻ khinh thường hỏi, giống như đã biết từ sớm rồi nhưng lại làm ra dáng vẻ không biết.
“Hoàng thể Huyền Tàng.” Bạch Thanh Hà dửng dưng trả lời, cũng không bị dao động vì sự khinh thường của Hàn Sâm.
“Có thể nhận được mười một chữ Đế Văn, Hoàng thể Huyền Tàng đó
của ngươi xem ra cũng không tồi.” Hàn Sâm thuận miệng nói, nghe có chút giọng điệu an ủi.
“Ha! Khẩu khí của tên nhóc này rất lớn, một lát nữa nếu như chính hắn không được thì không biết sẽ phải thu xếp như thế nào?” Nghe thấy Hàn Sâm nói như vậy, Kính phu nhân không nhịn được nở nụ cười.
Một đám Hoàng tử và Hoàng nữ nghe vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, mặc dù bọn họ đã biết Bạch Dịch ngạo mạn từ lâu, nhưng lại không nghĩ hắn có thể ngạo mạn đến ngu ngốc như vậy.
“Chẳng lẽ hắn không biết mười một chữ Đế Văn thể hiện cho điều gì sao? Chẳng lẽ hắn không biết chữ Nghịch kia thể hiện cho cái gì sao?” Thập Cửu Hoàng tử che trán của mình, hắn chỉ cảm thấy có chút không nói lên lời.
Bạch Thương Lãng cười nói: “Tính tình của Lão Thập Lục vốn nôn nóng hấp tấp, có khuynh hướng của chứng rối loạn lưỡng cực. Hắn ta đúng là hạng người ngồi không yên, không biết chữ Nghịch thể hiện cho điều gì cũng là bình thường, nhưng dù có vô tâm thế nào hắn cũng phải biết rõ mười một chữ Đế Văn thể hiện điều gì, nhìn chung cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.”
“Cái tên như vậy, thật không biết làm sao hắn có thể lĩnh hội được điều bí mật của Thạch Tượng Thủy Tổ.” Thập Cửu Hoàng tử vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Thập Cửu Hoàng tử nhiều lần bước vào Hoàng Cực Các, muốn tìm hiểu bí mật của Thạch Tượng Thủy Tổ, kết quả là mỗi lần đều quay trở về vô ích, lại không ngờ đến Thạch Tượng Thủy Tổ đó lại bị Bạch Dịch, người mà hắn cực kỳ chán ghét lĩnh hội được rồi, dĩ nhiên trong lòng hắn đã bị thắt một cái nút, nhìn Bạch Dịch do Hàn Sâm giả mạo thế nào cũng không vừa mắt.
“Để xem hắn có thể lấy được bao nhiêu Đế Văn, nếu như một cái cũng không được thì có chút khôi hài rồi.”
“Khó nói lắm, dù sao hắn cũng đã lĩnh hội được Thạch Tượng Thủy Tổ, dù thế nào cũng không đến mức không lấy nổi một cái đâu.”
“Ai biết, nói không chừng hắn lĩnh hội được Thạch Tượng Thủy Tổ cũng chỉ là gặp may thôi.”
“Vậy cũng có thể được một chữ Vận chứ?” “Nói cũng đúng.”
Dưới cái nhìn chằm chằm của rất nhiều Hoàng tử, Hoàng nữ và ky sỹ, ánh mắt của Hàn Sâm hướng lên tán cây giống như bầu trời màu vàng.
Ánh mắt hắn tìm tòi trong số rất nhiều Đế Văn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Mỹ nam… Soái ca… Gì gì đó đều được… Yêu cầu của ta cũng không cao… Với dung mạo của ta… Ít nhất cũng có thể nhận được chữ Phiên giống của Bạch Thanh Hà chứ?”
Trong lúc hắn tự lẩm bẩm một mình, Hàn Sâm vừa khởi động Hoàng thể Bản Nguyên Thủy, rất nhanh thân thể hắn đã lập tức hóa thành một dòng nước trong, áo giáp trên người cũng hóa thành nước, giống như một người nước đứng ở đầu rồng nhìn lên bầu trời màu vàng vậy.
Tính cách của Bạch Dịch khoa trương nóng nảy, thường xuyên xảy ra tranh cãi với người khác, rất nhiều Hoàng tử và Hoàng nữ ở đây đều đã nhìn thấy Hoàng thể Bản Nguyên Thủy của hắn, cũng không cảm thấy có chỗ nào hoảng hốt cả.
So với Hoàng thể Huyền Tàng của Bạch Thanh Hà, mặc dù Hoàng thể Bản Nguyên Thủy cũng không thua kém, nhưng hệ thủy vốn là thế yếu, sở trường là chữa trị các loại sức mạnh.
Nhưng mà tính tình của Bạch Dịch vô cùng hấp tấp, không phù hợp mà hắn cũng không muốn học thuật gen như vậy, cưỡng ép tu luyện thuật gen hệ Phá Hoại, thành tích cuối cùng cũng không cao lắm. Trong số rất nhiều các Hoàng tử cùng thăng tiến lên cấp Vương, mặc dù hắn không phải là người cuối cùng nhưng cũng chỉ có thể coi là tầm trung và tầm dưới, thế nên không ít Hoàng tử và Hoàng nữ đều cho rằng hoàng thể Bản Nguyên Thủy không mạnh, nhưng thực tế lại không phải như thế.
Hoàng thể Bản Nguyên Thủy không hề thua kém Hoàng thể Huyền Tàng, chẳng qua là Bạch Dịch không phát huy được ra điểm mạnh của nó mà thôi.
Lúc này Hàn Sâm dùng toàn bộ sức lực vận chuyển hoàng thể Bản Nguyên Thủy, thủy quang trên người hắn chuyển động, mơ hồ như phối hợp chặt chẽ cùng với Đế Thụ kia, Đế Diệp run lên, ở giữa một vùng ánh sáng vàng có một phiến Đế Diệp sáng rực rỡ, Đế Văn giống như mặt trời từ trên đó rơi xuống tung bay về phía Hàn Sâm.
Ba chữ sáng lấp lánh kia, dường như là dòng nước chảy cầu nhỏ, lại vừa giống như sóng to gió lớn, có nước suối róc rách xinh đẹp tuyệt trần, lại có mưa to tầm tã điên cuồng, rõ ràng chính là một chữ Thủy.
Bạch Dịch có thể nhận được một chữ nước cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, dù sao bản thân hắn cũng chính là hoàng thể Bản Nguyên Thủy, không lấy được một chữ Thủy mới là chuyện kì quái.
“Dù sao có cũng còn hơn không.” Hàn Sâm cũng suy nghĩ như vậy, hắn đang đợi chữ Thủy kia bay đến trán của hắn.
Nhìn thấy chữ sắp rơi lên trên trán, Hàn Sâm đã chuẩn bị muốn tiếp nhận sự tẩy rửa sức mạnh của chữ rồi, nhưng chữ Thủy kia lại treo lơ lửng ở cách trán của hắn chưa tới một centimet.
Hết chương 2340.
Bạn cần đăng nhập để bình luận