Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 560: Trứng Vỡ

Hàn Sâm cùng Y Đông Mộc đều lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn tới quả trứng kim loại màu bạc kia, chỉ là vỏ trứng thôi mà đã có dòng điện khủng bố như thế, quả trứng này nhất định không bình thường.
Nếu như bên trong thật đúng là có dị sinh vật xuất thế, dù là chỉ là thú con, vậy nó cũng sẽ có năng lực kinh thế.
Răng rắc. . . Răng rắc. . .
Vết nứt bên trên quả trứng kim loại màu bạc càng ngày càng lớn, đột nhiên vỏ trứng vỡ vụn, hé ra một lỗ hổng, một cái cái đầu nhỏ đầy lông màu bạc từ bên trong thò ra ngoài, con mắt híp một nửa, vẫn còn chưa hoàn toàn mở ra.
Còn có hai cái móng vuốt nhỏ đang bấu vào vỏ trứng bên cạnh, muốn từ bên trong chui ra.
- Không phải rắn?
Hàn Sâm và Y Đông Mộc đều hơi ngẩn người, bọn họ vốn cho rằng bên trong là con của Ngân Nhãn Băng Xà Vương, thế nhưng mà hiện tại nhìn lại cũng không phải là như thế, con vật nhỏ từ bên trong chui ra ngoài có lông bạc tai nhọn, mắt giống như phượng, rõ ràng chính là một con cáo nhỏ.
Con vật nhỏ chèn phá vỏ trứng, từ bên trong bò ra, mặc dù mới vừa sinh ra, nhưng đã lớn cỡ một con báo nhỏ trưởng thành, bộ lông màu bạc trên người đã mọc đầy đặn, cái đuôi to lông nhún nhún rủ xuống ở sau lưng, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Bịch!
Dù sao con vật nhỏ này cũng mới vừa được sinh ra, từ trong vỏ trứng leo ra, lúc rơi xuống cũng không đứng vững được, lập tức té xuống đất, tựa hồ bị té đau, nó liền gào lên hai tiếng.
- Thật là gặp phải quỷ rồi, trong Xà Cốc làm sao lại sinh ra một con vật như vậy? Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói hồ ly đẻ trứng đấy.
Hàn Sâm lộ ra vẻ cổ quái nhìn con hồ ly màu bạc kia.
Y Đông Mộc lại bỗng nhiên chuyển động, trong tay xuất hiện một thanh dao găm ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, giống như gió xông tới chỗ con Ngân Hồ đang té lăn trên đất kia, mục tiêu đúng là con mắt nửa mở kia của nó, muốn trực tiếp ám sát con Ngân Hồ vừa sinh ra này.
Hàn Sâm lại lui về phía sau mấy bước, cảnh tượng này hắn cảm thấy quá quen thuộc, lúc trước con Kim Mao Hống con vừa sinh ra, hắn cũng từng làm như vậy.
Keng!
Y Đông Mộc am hiểu thuật ám sát, xuất đao không có dấu hiệu nào, mũi đao trực tiếp đâm vào trong khóe mắt Ngân Hồ, nhưng lại phát ra tiếng sắt thép va chạm, vậy mà dao găm của y không thể đâm vào nổi.
NGAO!
Ngân Hồ phát ra một tiếng kêu gào non nớt bi thống, Y Đông Mộc còn muốn dùng sức, nhưng mà còn chưa đợi cậu ta dùng lực, lại đột nhiên chỉ thấy điện quang lập loè, từ trên chủy thủ truyền đến một dòng điện màu bạc, lập tức truyền vào bên trong thân thể Y Đông Mộc.
Bành!
Ngân Hồ té lăn trên mặt đất, mà Y Đông Mộc lại bắn bay ra, thân thể cháy đen một mảnh, liền áo giáp cũng bị giật cho cháy đen, hai cánh màu trắng sau lưng càng gần giống như cánh gà nướng rồi, toàn bộ lông trắng biến thành than cốc.
Lần này bị thương còn ác hơn cả lần trước, Y Đông Mộc văng lên trên vách băng ngã xuống, sau nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, nếu như không phải là tim của cậu ta vẫn còn đập, Hàn Sâm thiếu chút nữa đã tưởng rằng cậu ta đã chết đi.
- Bà mẹ nó, con cáo nhỏ này lại là hậu đại của sinh vật siêu cấp thần huyết huyết. . .
Hàn Sâm chỉ cảm thấy lưng lạnh ngắt, hiện tại rốt cục là hắn đã có thể xác định, đây không phải là sinh vật thần huyết, nếu không thì dùng lực lượng của Y Đông Mộc, không có khả năng liền mắt của nó đều đâm không thủng.
Lúc trước Hàn Sâm chống lại Kim Mao Hống, chính là tình huống như thế, chỉ là sinh vật siêu cấp thần huyết ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở tuy mạnh mẽ, nhưng không có lực lượng đặc thù, Hàn Sâm cũng không thảm giống như Y Đông Mộc hiện tại.
Con Ngân Hồ kia hiển nhiên là vô cùng tức giận, từ dưới đất bò dậy, lảo đảo nghiêng ngã bò qua chỗ Y Đông Mộc, thoạt nhìn là muốn đi báo thù.
Hàn Sâm vội vàng chạy tới kéo Y Đông Mộc nửa chết nửa sống ra bên ngoài, đây chính là khách hàng lớn của hắn, ra tay thoải mái không nói giá, cứ như vậy chết ở chỗ này thật sự quá đáng tiếc.
Hàn Sâm kéo Y Đông Mộc đi ra bên ngoài, con tiểu Ngân Hồ kia lại không buông tha vẫn đuổi theo, nhưng đáng tiếc là nó mới vừa sinh ra, mặc dù thân thể mạnh mẽ, nhưng mà chưa hoàn toàn quen việc khống chế thân thể, đi ngã trái ngã phải, tốc độ cũng không phải là rất nhanh.
Hàn Sâm thật không dám có chủ ý gì với con Ngân Hồ này, chỉ là kéo Y Đông Mộc lui ra ngoài, hắn rất kiêng kỵ hậu đại của những sinh vật siêu cấp thần huyết kia.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, sinh vật siêu cấp thần huyết có thể sinh ra đời sau đều vô cùng quỷ dị, đặc biệt là những dị sinh vật được sinh ra này, hình như có chút bất đồng so với dị sinh vật được dựng dục ra từ trong sào huyệt dị sinh vật.
Cụ thể có bất đồng gì thì Hàn Sâm cũng không nói rõ được, nhưng lúc trước tiểu Kim Mao Hống cũng không bị phân giải giống như những sinh vật siêu cấp thần huyết khác, hơn nữa sau khi tiểu thiên sứ ăn hết thịt của nó, vậy mà đã lấy được thuộc tính tiến hóa, những thứ này sinh vật bình thường đều không có, ít nhất Hàn Sâm chưa từng gặp qua ở trên người dị sinh vật khác.
Nguyên bản Hàn Sâm cho rằng mình khó có thể bỏ rơi tiểu Ngân Hồ, nhưng mà sự tình lại thuận lợi hơn hắn nghĩ, Hàn Sâm rất nhanh đã đi ra ngoài băng động, kéo Y Đông Mộc ở trong đống tuyết đi hơn mười dặm, hoàn toàn đã nhìn không thấy bóng dáng tiểu Ngân Hồ nữa, lúc này mới dừng lại kiểm tra vết thương trên người Y Đông Mộc.
Thật sự quá thảm, trên người bị điện giật da tróc thịt bong, chỗ xanh chỗ đen, may là còn có áo giáp hộ thể, bằng không lúc này đã sớm bị điện giật chết rồi, hiện tại nhìn mặc dù là bị trọng thương, nhưng mà vẫn chưa đến mức mất mạng.
- Đây là ca có lòng tốt, cứu cậu trong cơn nguy khốn, cậu phải có ơn tất báo đấy
Hàn Sâm lấy ra một lọ thuốc trị thương đổ lên trên vết thương của Y Đông Mộc vốn đã hôn mê, vừa rắc còn vừa nói:
- Đáng tiếc thuốc trị thương đắt như vậy, chờ cậu tỉnh lại phải tính tiền mới được.
- Aaaaaaa!
Y Đông Mộc kêu thảm tỉnh lại, là bị đau nhức làm tỉnh lại, thuốc này rơi lên trên vết thương cũng không dễ chịu gì.
- Kêu la cái gì, nam tử hán đại trượng phu, một chút đau như vậy cũng không nhịn được, về sau còn làm đại sự thế nào.
Hàn Sâm nhìn có chút hả hê nói ra.
- Cậu ngay cả thuốc tê cũng không cho tôi, trực tiếp đổ Ngưng Thương Dịch lên trên vết thương, CMN cậu thử xem có thể không kêu hay không?
Y Đông Mộc đau nhức tới nỗi trên mặt đã không có một chút huyết sắc nào, bờ môi trắng bệch không ngừng run rẩy, nhịn không được chửi tục một câu.
- Khụ khụ, thật xin lỗi, không mang theo thuốc tê, chỉ có cái này, tôi cũng không có biện pháp. Cậu chịu đựng đi, dù sao cũng không chết người được.
Hàn Sâm ho nhẹ, đổ thuốc trị thương lên trên vết thương khác của cậu ta.
- Aaaa. . .
Y Đông Mộc kêu nửa tiếng, đột nhiên xoay người ôm lấy một cái chân của Hàn Sâm, cắn một cái lên trên chân của Hàn Sâm.
- Áaaa. . .
Hàn Sâm lúc vừa rồi ở trong động băng, bởi vì nghe được có tiếng người bước đến, đã thu áo giáp về, không ngờ rằng sẽ dính một chiêu như thế, bị Y Đông Mộc ôm bắp chân cắn, lập tức đau quá cũng kêu thảm lên.
- Nhả ra. . . nhanh nhả ra. . . CMN cậu là chó à. . . cắn không chịu nhả. . .
Hàn Sâm đẩy đầu Y Đông Mộc ra, nhưng mà Y Đông Mộc quá đau, thịt trên mặt đều đang run rẩy, y sợ lúc đau nhức kịch liệt sẽ cắn phải đầu lưỡi của mình, cắn đứt đầu lưỡi, cho nên mới cắn chặt bắp chân Hàn Sâm không chịu nhả.
Hàn Sâm bị cắn đau nhức, liền đập vài cái, rốt cục Y Đông Mộc mới buông hắn ra, xoay người nằm ở trên mặt tuyết, giống như khí lực toàn thân đều đã bị lấy hết, yếu ớt thở phì phò.
Hàn Sâm nhìn bắp chân chính mình đã bị Y Đông Mộc cắn thành hai vết răng sâu rướm máu, đang định mắng cậu ta thêm hai câu, lại đột nhiên nhìn thấy một cái bóng màu bạc đang chạy như bay tới chỗ bọn họ bên này, nhìn kỹ lại chính là con tiểu Ngân Hồ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận