Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3347. Cuộc chiến tranh giành thịt nướng

Cơ thể của Kim Sí Đại Bàng cường hãn vô cùng, chẳng kém Hàn Sâm kém là bao, một người một chim lăn lộn dây dưa ở trên mặt đất, cuối cùng sức chịu đựng và cường độ cơ thể của Hàn Sâm vẫn cao hơn một bậc.
Hàn Sâm cưỡi ở trên lưng Kim Sí Đại Bàng, đánh hết quyền này tới quyền khác lên đầu chim, lông vũ trên người Kim Sí Đại Bàng rơi xuống rất nhiều, trái thiếu một mảng phải thiếu một mảng, để lộ ra thịt và máu tươi, đầu óc quay mòng, không còn lực đâu để mà đánh trả nữa, mặc cho Hàn Sâm nện hết quyền này tới quyền khác lên đầu và cổ của nó.
Đầu của Kim Sí Đại Bàng quá cứng, Hàn Sâm đập một hồi thì phát hiện không đập nát được, thế là quay ra nện vào cổ nó, đánh liên tục mấy chục cái thì mới đánh gẫy được cổ của Kim Sí Đại Bàng, tắt thở luôn.
“Săn giết thú Phá Giới Kim Sí Đại Bàng, phát hiện gen Phá Giới.
Ở bên trong Phàm Trần Thiên, không có lực lượng gia trì nên sức sống cũng trở nên vô cùng yếu ớt, Kim Sí Đại Bàng bị nện gãy cổ, cũng coi là chết trong tai nạn.
Nếu là ở bên ngoài, cho dù chém nó thành hai khúc thì cũng chưa chắc đã dồn được nó vào chỗ chết.
Hàn Sâm xoay người nằm ra đất, thở hổn hển từng hơi một, người hắn bây giờ mệt vô cùng. Ở nơi như Phàm Trần Thiên này, hắn cảm giác bản thân giống như là một người bình thường đi tới cao nguyên, rồi không thích ứng được với cao nguyên, người rất dễ mệt.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, Hàn Sâm mới bò dậy thu thập thi thể của Kim Sí Đại Bàng, xé da thịt của nó ra, rồi đào gen Phá Giới ở trong ra.
Đó là một viên tinh thể màu vàng hình giọt lệ, trông rất hoa lệ, Hàn Sâm không hề do dự, nuốt luôn gen Phá Giới. Ngay tức khắc hắn bèn cảm thấy có một luồng lực lượng kỳ diệu khuếch tán ở bên trong thân thể, quét sạch hết mệt nhọc của hắn, cả người hắn như tỏa sáng sinh cơ.
“Gen Phá Giới +10.”
Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở, Kim Sí Đại Bàng quả nhiên bất phàm, tăng một mạch mười điểm gen Phá Giới.
Hàn Sâm chém lấy ít củi gần đó, cắt bắp đùi của Kim Sí Đại Bàng xuống rửa sạch rồi để ở phía trên nướng. Mặc dù thịt không tăng được gen Phá Giới, nhưng vẫn có chỗ tốt, đặc biệt là loại thú Phá có tỷ lệ Phá Giới cao như Giới Kim Sí Đại Bàng này, có thể nói là trăm điều lợi mà không một điều hại.
May mà nơi này là Phàm Trần Thiên, nếu không muốn nướng chín thịt của Kim Sí Đại Bàng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, điều này cũng đã nhắc nhở Hàn Sâm, ở nơi như thế này, sinh mệnh của hắn cũng trở nên rất yếu ớt.
“Với một thân thể thế này thì lao ra khỏi Phàm Trần Thiên kiểu gì nhỉ? Nếu cứ ở lại đây thì kiểu gì cũng sẽ bị Táng Đạo Thiên phát hiện, đến
lúc đó sẽ chỉ còn một con đường chết.” Hàn Sâm canh đống lửa, cúi
đầu âm thầm suy tư.
Một lát sau, Hàn Sâm ngẩng đầu lên, muốn xem thử chân của Kim Sí Đại Bàng đã nướng chín hay chưa, có cần lật mặt khác để nướng không.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu nhìn thì Hàn Sâm lại ngây người.
Chân chim mà hắn gác ở trên đống lửa để nướng giờ lại chỉ còn mỗi xương, chỉ có chút ít da thịt gắn vào giá nướng để không làm xương rớt xuống.
Hàn Sâm bỗng thấy hoảng sợ, ở khoảng cách gần như thế mà lại có thể lặng lẽ gặm sạch thịt trên đùi chim. Nếu như thứ kia không gặm chân chim, mà đổi lại là cổ hắn thì Hàn Sâm không biết sẽ có hậu quả gì.
Ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, nhưng hắn không nhìn thấy gần đây có sinh vật gì, ban đêm trong rừng cây tối như mực, mà bây giờ Hàn Sâm chỉ là một phàm phu tục tử nên cũng không nhìn được quá xa, hoàn †oàn không biết trong rừng rậm kia có cái gì.
Căn răng, Hàn Sâm bổ nốt một cái chân còn lại của Kim Sí Đại Bàng xuống, gác ở trên đống lửa tiếp tục nướng.
Bốn phía đều là rừng rậm, đi vào thì sẽ còn nguy hiểm hơn, thôi thà thử xem có thể dụ được thứ đã gặm chân chim kia ra không, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Kẻ địch ngoài sáng vĩnh viễn dễ đối phó hơn kẻ địch trong tối.
Lại nướng chân chim, lần này Hàn Sâm không cúi đầu nghĩ nữa, hắn cẩn thận quan sát chân của Kim Sí Đại Bàng, muốn xem thử rốt cuộc là vật gì đã gặm chân chim của hắn.
Củi lửa cháy bập bùng, chân chim cũng dần tản ra mùi thơm, mỡ bị nướng vang lên tiếng xèo xèo, có một loại mỡ vàng phủ lên lớp thịt, trông cứ như bôi lên một lớp mật ong vậy, mùi thơm và màu sắc ấy càng ngày càng mê người.
Hàn Sâm cảnh giác quan sát bốn phía, nhưng là ngoài tiếng gió sàn sạt thổi qua rừng cây và tiếng dạ ưng kêu thỉnh thoảng truyền tới từ nơi xa xa thì chẳng có tí động tĩnh gì.
“Chẳng nhẽ thứ kia sợ bị ta thấy được nên không dám xuất hiện trắng trợn?” Hàn Sâm nghĩ đến đây thì trong lòng thấy hơi an tâm.
Nếu như thứ kia lo lắng do dự thật thì đương nhiên sẽ không đáng sợ lắm, đây chắc chắn là một tin tức tốt đối với hắn.
Trầm ngâm chốc lát, Hàn Sâm ngồi lui về phía sau một chút, rồi lại giả vờ cúi đầu trầm tư suy nghĩ y hệt lúc trước, nhưng khóe mắt thì đang âm thầm để ý chỗ nướng chân chim.
Chân chim càng nướng càng thơm, trông cũng đã sắp nướng chín tới nơi rồi, nhưng hắn vẫn luôn không thấy thứ kia xuất hiện.
“Có khi nào thứ kia ăn xong một chân chim thì no bụng nên rời đi rồi không?” Hàn Sâm đang suy nghĩ có loại khả năng này không thì đột nhiên cảm giác cổ áo phía sau lưng như bị thứ gì đó đụng một cái.
Hàn Sâm thấy ớn lạnh sống lưng, người hắn run lên một cái rồi vội vàng quay người, nhưng sau khi quay đầu lại nhìn thì lại thấy sau lưng chẳng có gì, trống rỗng, chỗ hắn cách rằng rậm khoảng ba mươi, bốn mươi mét nên liếc mắt cái là nhìn thấy hết ngay, quả thật là không có gì cả.
Hàn Sâm vội vàng quay đầu lại nhìn về phía chân chim đang nướng, nhưng vừa nhìn thấy thì sắc mặt của hắn chợt trở nên vô cùng khó coi. Chân chim nướng kia lại bị gặm cho sạch bách, chỉ còn lại mỗi xương đùi lẻ loi trơ trọi mắc trên giá lắc lư thôi.
Bốn phía vẫn không có gì, đến cái bóng ma cũng còn chẳng có.
“Rốt cuộc là thứ gì? Nơi này là Phàm Trần Thiên, ngoài Táng Đạo Thiên thì chắc những sinh vật khác đều sẽ bị đánh rớt xuống phàm trần, không thể sử dụng lực lượng mới đúng. Nhưng một sinh vật phàm tục sẽ có tốc độ nhanh tới vậy sao? Có thể gặm sạch chân của Kim Sí Đại bàng rồi trốn mất tăm ở ngay dưới mí mắt của ta ư?” Trong lòng Hàn Sâm thấy thật khó tin.
Thân thể của hắn đã coi như rất mạnh, là đỉnh cấp trong vũ trụ, đáng lẽ ra ở trong tình huống bị áp chế thế này thì vẫn không có sinh vật nào có tốc độ nhanh hơn hắn mới đúng.
“Rõ ràng ban nãy thứ kia có cơ hội ra tay với ta nhưng hắn lại không làm thế, chỉ ăn vụng chân chim. Đây là vì nó không có hứng thú với ta, chỉ muốn ăn chân chim nướng, hay là đang cố ý trêu chọc ta, muốn chơi trò mèo vờn chuột?” Hàn Sâm cau mày suy nghĩ, ánh mắt quan sát bốn phía, nhưng chỉ thấy được một vùng yên tĩnh.
Ban đêm yên tĩnh tới mức làm cho con người ta thấy áp lực vô cùng, rừng rậm bốn phía giống như là địa ngục sâu thẳm, không biết ở trong vùng tối như mực đó đang giấu thứ kinh khủng cỡ nào.
Nếu như đổi thành một người bình thường thì e loại áp lực tâm lý này cũng đủ để khiến tâm lý của hắn sụp đổ, nhưng Hàn Sâm lại chỉ lấy một khối thịt chim khác ra, đặt ở trên kệ nướng tiếp.
Lần này hắn không hấp dẫn thứ kia ra nữa, sau khi nướng chín thì cầm lên, đưa tới bên miệng chuẩn bị ăn.
Đột nhiên có một tia lãnh quang lóe lên, chỉ trong phút chốc đã lóe qua khóe miệng của Hàn Sâm, đẩy bay luôn miếng thịt mà Hàn Sâm nắm trong tay ra ngoài, cũng làm Hàn Sâm cắn hụt một cái.
Hết chương 3347.
Bạn cần đăng nhập để bình luận