Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3072. Hang dế mèn

Một con dế lớn mình đen, đầu màu đỏ chui ra từ khe đá, quần thảo đánh nhau với con thằn lằn xanh đen.
Con dế chỉ to bằng nắm đấm, bé hơn thằn lằn rất nhiều, nhưng tốc độ cực kì nhanh, không hề rơi vào thế hạ phong, hai cái bóng một đen một xanh đáp trả lẫn nhau, trông tương đối đặc sắc.
Hàn Sâm trên tảng đá cũng thấy thích thú, hai con chủng gen này có cấp bậc không cao, chắc chỉ là Tử Tước mà thôi, nhưng đánh nhau lại rất hăng hái, cảm giác như đang xem chọi dế.
“Chim sẻ bé mấy cũng là thịt, đợi bọn họ đấu gần xong thì đánh cả hai thành trứng, đem về chắc bán được chút tiền, ít nhất có thể giải quyết vấn đề tiền thuê nhà trong một thời gian ngắn.”
Hàn Sâm đang xem say sưa, chợt thấy u mụn trên thân con thằn lằn nổ tung toé. Chất lỏng màu xanh bung nở như hoa tươi, lập tức phọt hết lên người con dế.
Lớp vỏ dế mèn như thể mới bị tạt axit sunfuric, toả ra khói trắng, nhanh chóng bị ăn mòn.
Con dế kêu “ri ri” một tiếng, rơi xuống đất, thằn lằn biết đã thành công, lập tức lao tới thật nhanh, dế mèn giãy giụa toan chui vào kẽ đá.
Nhưng chất độc trên người con thằn lằn thật sự quá ghê gớm, con dế chưa kịp bò đến kế đá thì lớp võ đã bị ăn mòn để lộ phần thịt nhầy nhụa, nó sắp tiêu đời rồi.
Như thể hồi quang phản chiếu, con dế đạp mạnh chân sau, thân thể †oé toét lập tức vọt lên, tránh khỏi đầu lưỡi thằn lằn, đồng thời chen vào kẽ đá.
“Bị thương nặng thế thì có trốn về ổ cũng vô dụng, e rằng không cần con thằn lằn chạm vào thì nó vẫn biến thành vũng máu thôi.” Hàn Sâm cảm thấy thời cơ đã đến, định chuẩn bị ra tay. Đột nhiên, đồng tử hắn co lại.
Khi thằn lằn vọt tới trước khe đá, trong khe bắn ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo, con thằn lằn xanh đen không có cơ hội phản ứng, lập tức biến thành một khối hoá thạch.
“Ơ, con dế kia có khả năng hóa đá à? Vậy sao vừa nấy nó không thể hiện?” Hàn Sâm hơi nghi ngờ.
Nhưng không còn thời gian suy nghĩ xa xôi nữa, Hàn Sâm sợ con dế bị thương quá nặng, chút nữa sẽ biến thành đống máu. Huyền Hoàng Kinh của hắn lợi hại đến đâu cũng chẳng thể đánh một vũng máu thành trứng.
Thân hình lóe lên, hắn tiến lại trước khe đá, ngưng tụ Huyền Hoàng Kinh, biến ra một tia sáng màu đỏ tươi đánh lên người con thằn lằn bị hoá đá.
Mặc dù cơ thể nó đã bị hoá đá, nhưng dưới sức mạnh của Huyền Hoàng Kinh, nó vẫn bị thoái hoá nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã biến thành một quả trứng màu xanh đen to bằng trứng chim bồ câu.
Thu được trứng thắn lằn, Hàn Sâm vươn tay đánh một quyền lên khe đá bên cạnh, muốn cho nổ kẽ đá, xem con dế bên trong ra sao.
Ai ngờ đánh xuống một quyền thôi mà tảng đá đã vang tiếng nứt, nhưng không vỡ tan luôn.
“A, chuyện gì đây?” Hàn Sâm hơi ngạc nhiên, sức lực trong quyền này của hắn đáng sợ biết mấy, đừng nói là tảng đá, ngay cả thép hợp kim cũng sẽ bị dánh tan. Song nó chỉ làm tảng đá này bị nứt mấy đường, rõ ràng nó có phần kỳ lạ
Hàn Sâm thấy trong khe đá không có động tĩnh gì, không thấy chùm †ia sáng hoá đá được bắn ra nữa. Thậm chí khi tung thêm mấy quyền liên tiếp, mãi cho đến quyền thứ tư thì tảng đá mới bị vỡ nát, vết nứt trên đó lan to bằng cái chậu rửa mặt.
Hs hướng mắt vào trong hang, chợt ngẩn người, chỉ thấy trong đó là một hang đá to bằng cái bồn tắm, chẳng thấy bóng dáng con dế đâu, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu, tám chín mươi phần trăm là xác con dế biến thành.
“Đây là gì?” Hàn Sâm quan sát máu loãng.
Trong hang rất ẩm ướt, có một lớp rêu xanh cực dày, sau khi bị máu loãng ăn mòn, một phần rêu bị tan chảy, để lộ tảng đá phía dưới.
Tảng đá phía dưới cực kỳ bằng phẳng, giống như có người mài nhẫn, trên đó khắc một vài ký hiệu, song ở trên có rêu và máu lỏng nên không nhìn rõ cho lắm.
Hàn Sâm đưa tay gạt sạch đám rêu xanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện dưới hang đá hình như là một phiến đá được khắc những ký hiệu đặc biệt.
Hàn Sâm đánh vỡ đá nham ở xung quanh, định móc phiến đá ra xem. Nhưng đá phiến dài cỡ bốn thước, rộng hơn một thước, không biết dày thế này, rất khó lấy ra trực tiếp.
Hàn Sâm đành kiên nhẫn đập vỡ một tảng đá nham bên cạnh phiến đá, từ đó phát hiện phiến đá này dày nửa thước, màu xám trắng, bản chất khác hẳn đá hoa cương bên cạnh.
Sau một hồi hì hụi, cuối cùng Hàn Sâm cũng đào được phiến đá lên. Khi Hàn Sâm lôi phiến đá ra ngoài, hắn mới biết đây không phải một khối đá phiến mà là một cái hộp đá.
Hàn Sâm cố thử mở hộp đá ra, song ổ khoá của nó không có chút phản ứng nào. Hàn Sâm biến ra chưởng bổ xuống mấy nhát nhưng chỉ để lại vài vệt trắng trên nó.
“Xem ra hộp đá này có điểm kỳ quái.” Hàn Sâm nhìn sắc trời, thấy còn sớm, Bát Âm Trùng chưa xuất hiện. Sau khi kéo hộp đá ra ngoài, hắn không phát hiện điều gì khác lạ, lúc này mới nhét đá cuội vào lấp hang.
“Tia sáng hoá đá kia chắc không phải do con dế bắn ra, nhìn nó có vẻ không phải chủng gen hệ Thạch. Nếu không phải nó thì sẽ là kiệt tác của hộp đá này. Nhưng tại sao ta đào nó ra, vật lộn lâu như vậy mà nó chẳng có tí phản ứng nào?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ.
Tuy Hàn Sâm tự cho rằng mình khá tuấn tú nhưng chắc hắn chưa đẹp trai đến độ hộp đá thay đổi thái độ đối đãi đâu nhỉ.
“Rốt cuộc ngyên nhân là gì?” Hàn Sâm nhìn nắp trên hộp đá, nơi có vết máu loãng của con dế đã bị khô và đặc lại.
Tim Hàn Sâm bỗng giật thót lên: “Hay là thấy máu thì nó mới có phản ứng?”
Mặc dù là thế nhưng Hàn Sâm không định lấy máu mình đi thử, ánh mắt hắn sục sạo khắp nơi, tính săn giết một chủng gen rồi kiểm tra xem máu tươi từ chủng gen có thể kích hoạt hộp đá không.
“Ting!” Hàn Sâm chợt nghe thấy từ bụi cỏ cách đó không xa truyền tới tiếng gảy dây đàn, nhìn lên thấy sắc trời đã tối hoàn toàn, trăng lưỡi liềm đang treo trên đỉnh núi.
Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng gảy dây đàn truyền tới từ bốn phía, như thể có người đang gảy đàn cổ diễn tấu, âm thanh nghe thật êm †ai, khiến sơn cốc chìm trong bóng đêm lộ ra vẻ tịch mịch.
Hàn Sâm đột nhiên nín thở, cả người như bị hoá đá,không thể cựa quậy.
Bát Âm Trùng không có thị lực nhưng lại cực kì nhạy cảm với âm thanh. Tiếng muỗi vo ve cách đây vài dặm cũng không thể qua mặt chúng. Vậy nên muốn bắt Bát Âm Trùng, tuyệt đối không được phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng tim đập cũng sẽ quấy nhiễu bọn chúng.
Chỉ có đợi tới lúc chúng bò lên từ dưới đất, đứng bên cạnh tung một đòn tất tay, không cho chúng cơ hội trốn về lòng đất, rất khó bắt ngay lập tức.
Hàn Sâm không chế cơ thể, ngồi đó như một pho tượng, rất nhanh đã thấy có ánh sáng trắng từ từ hiện lên trong bụi cỏ gần đó, trông như những con đom đóm giữa màn đêm.
Hết chương 3072.
Bạn cần đăng nhập để bình luận