Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2933. Thánh Viên.

Thiên Sứ Tử Vong mà kính râm quét ra tạo thành, các phương diện đều giống y như Thiên Sứ Tử Vong thật sự, nhất thời trận chiến khó giải quyết, có lẽ thời gian ngắn khó mà phân thắng bại.
Hàn Sâm cũng không đi xem trận đấu của Bảo Nhi và Thiên Sứ Tử Vong, ngồi trên lưng Đại Kim Ngư, một tay cầm đèn đá, một tay cầm đao Nhân Quả Báo Ứng, một đao chém qua Nguyệt Ảnh Thần.
Nguyệt Ảnh Thần muốn trốn vào bóng tối nhưng phát hiện tốc độ di chuyển của mình rất nhanh, nhưng khoảng cách di chuyển lại rất ngắn, giống như không sao di chuyển một lần.
Phạm vi Lĩnh Vực Thời Gian rất nhỏ, trừ khi dưới tình huống cách rất gần, bình thường rất khó hạn chế được quỹ đạo di chuyển của đối thủ.
Vừa nãy Nguyệt Ảnh Thần cho rằng Hàn Sâm chắc chắn sẽ bị Thiên Sứ Tử Vong chém chết, hơn nữa lại cách nhau kết giới, cho nên mới có thể đứng gần Hàn Sâm, chỉ cách Hàn Sâm một kết giới, muốn ở khoảng cách gần nhìn Hàn Sâm bị chém chết.
Ai biết Bảo Nhi lại biến thành Thiên Sứ Tử Vong, sau khi đánh một kích với Thiên Sứ Tử Vong đó, đánh vỡ kết giới, lập tức khiến Nguyệt Ảnh Thần bại lộ trước mặt Hàn Sâm, Lĩnh Vực Thời Gian mới có thể động được tới Nguyệt Ảnh Thần.
Nguyệt Ảnh Thần khó khăn lắm mới di chuyển ra xa, nhưng đao khí của Hàn Sâm chém lên người Nguyệt Ảnh Thần, lại giống như chém lên cái bóng bên dưới, trực tiếp xuyên qua, không thể tổn thương tới nàng.
Hàn Sâm liên tục chém mấy đao, kết quả đều như nhau, vốn dĩ không đụng được đến thân thể của Nguyệt Ảnh Thần, Nguyệt Ảnh Thần lạnh lùng cười nói:”Lĩnh Vực Thời Gian loại sức mạnh mạnh mẽ này, ngươi có thể kéo dài bao lâu? Khi Lĩnh Vực Thời Gian biến mất, chính là thời gian ta báo thù cho con ta.”
“E rằng ngươi không có cơ hội như vậy rồi.” Hàn Sâm nhàn nhạt nói một câu, nâng đèn đá lên trước mặt mình, sau đó lấy ra Thuần Medusa, mở ra Ngưng Thị của Medusa.
Sau khi hai ánh mắt yêu dị xuyên qua lửa đèn, bị nhuộm thành màu trắng rực, ánh mắt đó chiếu lên Nguyệt Ảnh Thần, Nguyệt Ảnh Thần bị Lĩnh Vực Thời Gian bao vây, vốn dĩ không có cách nào hành động, chỉ có thể ngưng tụ Nguyệt Ảnh Chi Lực đối kháng với ánh mắt.
Nhưng ánh mắt nhiễm lửa đèn, trong chốc lát đông cứng thân thể của Nguyệt Ảnh Thần đã hóa thành cái bóng, cố định trong hư không.
Vốn dĩ Ngưng Thị của Medusa chính là thần khí đỉnh cao, lại được lửa đèn tăng cường, Chân Thần cũng không cản được, trực tiếp bị đông cứng, đã không khác gì người chết.
Không nhìn thấy Nguyệt Ảnh Thần nữa, Hàn Sâm nhìn Bảo Nhi chiến đấu với Thiên Sứ Tử Vong, phát hiện Bảo Nhi lại chiếm thượng phong, luôn áp chế hung ác đánh Thiên Sứ Tử Vong.
Dưới tình huống sức mạnh và thuật gen tương đồng, đối với việc vận dụng sức mạnh và thuật gen, Bảo Nhi rõ ràng được chân truyền của Hàn gia, càng nắm chắc thời cơ và hiểu rõ cục diện trận chiến nhiều hơn so với Thiên Sứ Tử Vong, đánh Thiên Sứ Tử Vong sở hữu cùng sức mạnh đến thất bại thảm hại.
Đùng!
Bảo Nhi lại chém xuống ngực Thiên Sứ Tử Vong, chém nứt áo giáp của Thiên Sứ Tử Vong, Hàn Sâm mới phát hiện trong áo giáp của Thiên Sứ Tử Vong vốn dĩ không có nhục thể, mà là nhóm ánh sáng màu trắng.
“Vậy mà thật sự không phải vật sống sao? Mọi thứ của Thánh Chủ thực tế khiến người ta cảm thấy khó tưởng tượng nổi, lại có thể chế †ạo ra cỗ máy mạnh mẽ như vậy, nếu Thiên Sứ Tử Vong có thể sản xuất hàng loạt, đến lúc đó quét sạch đại vũ trụ cũng là chuyện vô cùng đơn giản.” Trong lòng Hàn Sâm thầm tán thưởng.
Mặc dù Thiên Sứ Tử Vong luôn bị thương, nhưng lại hoàn toàn không có ý lui bước, giống như vốn dĩ không biết đau đớn và sợ hãi là gì, vẫn liều mạng chiến đấu với Bảo Nhi.
Răng rắc!
Não của Thiên Sứ Tử Vong bị Hàn Sâm chém xuống, nhưng vẫn không chết, bên trong cổ ánh sáng phun ra, vẫn xông qua Bảo Nhi.
Bóng dáng Bảo Nhi lóe lên, cũng chém vỡ áo giáp của Thiên Sứ Tử Vong, chỉ thấy trong áo giáp, lại có một tinh thể màu trắng.
Bảo Nhi lách người bay qua, bắt lấy viên tinh thể đó, ánh sáng màu trắng trong thân thể Thiên Sứ Tử Vong lập tức tiêu tan, áo giáp cũng rơi xuống.
“Cha” Bảo Nhi bay về, thân thể cũng khôi phục chân thân, chỉ là trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, trông có vẻ sau khi sử dụng kính râm tiêu hao quá mức.
Hàn Sâm vội vàng ôm nàng, Bảo Nhi giống như mèo nhỏ co rút trong lòng Hàn Sâm, trông có vẻ thật sự rất mệt, dựa vào lòng Hàn Sâm ngủ mất.
Hàn Sâm rất hiếm khi nhìn thấy Bảo Nhi lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, trong lòng lẩm bẩm: “Quả nhiên sử dụng kính râm tiêu hao vô cùng lớn, ngay cả Bảo Nhi cũng chống đỡ không lâu được.”
Từ trong tay Bảo Nhi lấy tinh thể của Thiên Sứ Tử Vong đó ra, chỉ thấy tinh thể có rất nhiều mặt, hình dạng đại khái là hình bầu dục, bên trong ánh sáng màu sắc lưu chuyển, tỏa ra sức mạnh dao động khủng bố.
“Cũng không biết cái này dùng vật gì chế tạo thành, lại không có gợi ý, có lẽ không phải là gen Dị chủng.” Hàn Sâm không nghĩ ra tỉnh thể có tác dụng gì, chỉ có thể cất giữ lại trước.
Vốn dĩ Hàn Sâm muốn rời khỏi đây, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới, vừa nãy Nguyệt Ảnh Thần đó đã nói, vết nứt lớn bên cạnh là Thánh Viên, mà vị trí của Thiên Sứ Tử Vong đứng, chính là chỗ cửa lớn của Thánh Viên, ở đây cũng chính là cửa vào của Thánh Viên.
“Không biết rốt cuộc Thánh Viên là chỗ như thế nào, nhưng mà đại khái Thánh Chủ để Thiên Sứ Tử Vong canh giữ ở đây, chắc chắn bên trong có thứ quan trọng. Nếu Thiên Sứ Tử Vong canh cửa đã bị quét sạch, chỉ bằng đi xem thử trong Đông Viên rốt cuộc có gì, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó không chừng.” Trong lòng Hàn Sâm thầm nói.
Hắn tiến vào Thánh Vực, một là muốn tìm Tiểu Hoa, hai là cũng để biết càng nhiều bí mật của Thánh Vực, có chỗ quan trọng như vậy, không đi thăm dò một chút sao có thể cam tâm.
Cầm ngọn đèn chiếu vào bên dưới vết nứt lớn, tối đen như mực không thấy đáy, thực tế không biết sâu bao nhiêu.
Bất chấp, Hàn Sâm cầm đèn đá cẩn thận bay vào vết nứt lớn, nhưng mà chỉ bay ra một đoạn ngắn, sau khi phát hiện không có nguy hiểm, mới để bọn Đại Kim Ngư cùng nhau bay qua.
Ôm Bảo Nhi đang ngủ, ngồi trên lưng Đại Kim Ngư dần dần đáp xuống trong vết nứt lớn, bên dưới luôn là một mảng tối như mực, Hàn Sâm không dám để Kim Ngư bay quá nhanh, chỉ chầm chậm đáp xuống, qua hơn một tiếng, cuối cùng nhìn thấy bên dưới giống như có thứ gì đó đang sáng lấp lánh.
“Trường Minh Đăng…” Hàn Sâm nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng phát hiện đó là hai ngọn Trường Minh Đăng.
Để Đại Kim Ngư bay qua phía Trường Minh Đăng, cách Trường Minh Đăng càng ngày càng gần, mượn ánh đèn của Trường Minh Đăng, có thể nhìn thấy ở đó là một cánh cửa đá, nhưng không giống cửa lớn của Thánh Vực khí thế hào hùng, chỉ là cửa đá hình vòm rất nhỏ, giống như cửa vào của một vườn hoa nhỏ.
Sau khi đến gần một chút, Hàn Sâm lập tức nhìn thấy tấm biển trên cửa vòm khắc hai chữ “Thánh Viên”.
Cửa vòm đang mở, nhưng mà trông có vẻ không chịu được tác động quá lớn, vẫn duy trì tương đối hoàn chỉnh, lúc Hàn Sâm đứng trước cửa vòm, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong.
Chỉ thấy trong Thánh Viên có không ít Trường Minh Đăng, ánh đèn chiếu sáng bên trong, nhưng lúc Hàn Sâm vừa ở bên trên, ngay cả chút ánh đèn cũng không thấy.
Trong Thánh Viên đình thai lầu các, cây cỏ hòn non bộ, trông có vẻ vô cùng lịch sự tao nhã, cũng không chịu quá nhiều tác động của cuộc chiến, duy trì tương đối hoàn chỉnh.
Nhưng khi ánh mắt của Hàn Sâm rơi vào bên trong Thạch Đình, sắc mặt khẽ thay đổi, trong Thạch Đình đó lại có một người đang ngồi.
Hết chương 2933.
Bạn cần đăng nhập để bình luận