Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 573: Chỉ Là Một Con Mèo

- Hàn đại ca, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cục đã nhìn thấy anh.
Ở bên trong Hắc Thần Tí Hộ Sở, một người trẻ tuổi nắm chặt tay của Hàn Sâm, vẻ mặt chân thành cười nói.
Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Tề Tu Văn ở trước mặt, tuổi trẻ, đẹp trai, sáng láng, giống như chỉ cần một cái mỉm cười đã có thể hòa tan toàn thế giới.
Nhưng mà ở trên người Tề Tu Văn, Hàn Sâm lại thấy được một tia bóng dáng của Ninh Nguyệt, chỉ là so với Ninh Nguyệt, hiển nhiên Tề Tu Văn còn non nớt hơn rất nhiều.
Ninh Nguyệt là thể xác và tinh thần đều đồng nhất, mà Tề Tu Văn thì còn thiếu sót một chút, còn không có cách nào kết hợp cảm xúc bên ngoài cùng nội tâm làm một.
Theo Hàn Sâm, Tề Tu Văn giống như là một người mặc quần áo của mẹ, dùng đồ trang điểm của mẹ, đi giày cao gót của mẹ, cố gắng phải giả mạo thành một thục nữ ngây thơ.
Nhưng mà cho dù là như thế, có phần bản lĩnh này cũng đã tương đối không tệ, về sau cũng có thể là một nhân vật, chỉ là hiện tại vẫn còn non một chút.
Sau khi Hàn Sâm xem kỹ Tề Tu Văn, âm thầm gật đầu, nhưng mà lại không để Tề Tu Văn để ở trong lòng, cũng không coi Tề Tu Văn thành đối thủ, đối thủ của hắn cũng không ở nơi này, đừng nói là Hắc Thần Tí Hộ Sở, coi như là toàn bộ băng nguyên, theo Hàn Sâm thấy cũng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, không đáng hắn tốn hao quá nhiều tâm tư.
- Hàn đại ca, về sau liền phải nhờ anh chăm sóc tiểu đệ rồi, tôi vừa mới đến Tí Hộ Sở, có thể cung cấp cho tôi một đám thịt biến dị cùng thú hồn hay không, tốt nhất là có cấp thần huyết. . .
Tề Tu Văn hạ tư thái vô cùng thấp, giống như hóa thành một nhân vật mới bình thường.
- Có thể, không có vấn đề gì.
Hàn Sâm một lời đồng ý.
Tề Tu Văn mừng như điên, nói lời cám ơn không ngớt:
- Về sau liền dựa vào Hàn đại ca rồi, cha tôi liên tục dặn dò, phải đi theo Hàn đại ca học tập thêm nhiều, nếu như thuận tiện, lần sau lúc Hàn đại ca đi săn giết dị sinh vật, có thể mang tôi đi theo hay không?
- Được.
Hàn Sâm thuận miệng đồng ý.
Tề Tu Văn muốn thịt cùng thú hồn, Hàn Sâm đều để cho Dương Mạn Lệ bán cho y, y đã chịu xuất tiền, Hàn Sâm cũng không có lý do gì từ chối.
- Tề thiếu, cậu cần gì phải khách khí đối với họ Hàn như vậy, Hắc Thần Tí Hộ Sở đều là người của chúng ta, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, chúng tôi liền đuổi hắn ra ngoài.
Hàn Sâm đi rồi, một Tiến Hóa Giả nói ra.
Tề Tu Văn lạnh nhạt nói:
- Chuyện không phải làm như vậy, Hàn Sâm đúng là người có bản lĩnh, đuổi hắn đi cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, mấy người tiếp tục làm chuyện mấy người nên làm, đừng làm trái hắn, trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi theo bên cạnh của hắn, những chuyện khác sau này hãy nói.
- Vì cái gì?
Mấy Tiến Hóa Giả bên cạnh Tề Tu Văn đều nghi hoặc nhìn y.
- Muốn đánh bại một người, biện pháp dễ dàng nhất chính là tiếp cận hắn.
Tề Tu Văn lạnh nhạt nói.
. . .
Dương Mạn Lệ rất là nghi hoặc, từ khi Tề Tu Văn đến Hắc Thần Tí Hộ Sở, cũng không giống như cô ta nghĩ sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người đều giống như trước đây nghe theo mệnh lệnh của Hàn Sâm mà làm việc.
Mà ngay cả Tề Tu Văn cũng một mực làm tùy tùng đi theo Hàn Sâm, quả thực giống như xem Hàn Sâm là sư phụ vậy, cực kỳ giống như một đệ tử biết tôn sư trọng đạo.
Thế nhưng mà Dương Mạn Lệ lại luôn cảm thấy Tề Tu Văn kia có chút vấn đề, mặc dù Tề Tu Văn cũng rất tôn trọng cô, nhưng mà Dương Mạn Lệ vẫn có chút bất an.
- Tôi cảm thấy tên Tề Tu Văn kia có chút vấn đề, cậu cẩn thận một chút, không nên thân cận với y quá.
Lúc vắng người, Dương Mạn Lệ liền nhắc nhở Hàn Sâm.
- Đã biết.
Hàn Sâm đồng ý, chỉ là lại vẫn như trước, Tề Tu Văn có vấn đề gì hỏi hắn, Hàn Sâm vẫn là có thắc mắc liền đáp tận tâm dạy bảo.
Dương Mạn Lệ liên tục nhắc nhở Hàn Sâm, Hàn Sâm lại vẫn không có bất kỳ cải biến nào.
- Tôi cảm thấy có lẽ là chúng ta nên cẩn thận nói một chút về vấn đề của Tề Tu Văn.
Dương Mạn Lệ hết sức nghiêm túc ngăn cản Hàn Sâm đang chuẩn bị muốn đi ra ngoài săn giết dị sinh vật.
- Được rồi, cô nói đi.
Hàn Sâm ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Dương Mạn Lệ.
- Tên Tề Tu Văn kia rất nguy hiểm, y đang có ý đồ tiếp cận nịnh nọt mỗi người bên cạnh cậu, người này tuyệt đối không đơn giản.
Dương Mạn Lệ gọn gàng dứt khoát nói, cô ta hi vọng Hàn Sâm có thể tỉnh táo một chút.
- Tôi biết.
Hàn Sâm gật gật đầu.
- Cậu biết mà còn không thèm phòng bị như vậy à?
Dương Mạn Lệ trừng tròng mắt nói.
Hàn Sâm suy nghĩ, nghiêng đầu nói ra:
- Mạn Lệ, cô đã từng nuôi sủng vật chưa?
- Tôi đang thảo luận vấn đề đứng đắn với cậu.
Dương Mạn Lệ có chút tức giận mắng.
- Tôi cũng đang rất nghiêm chỉnh thảo luận vấn đề với cô, cô đã từng nuôi qua sủng vật chưa?
Hàn Sâm cười tủm tỉm hỏi.
- Chưa.
Dương Mạn Lệ tức giận đáp.
- Tôi trước kia nhìn thấy một người hàng xóm nuôi một con mèo, đó là một con mèo lớn nhìn rất xinh đẹp, bộ lông giống như là sa tanh đen bóng loáng. Người hàng xóm kia rất thích con mèo kia, mỗi ngày đều tắm rửa cho nó rất sạch sẽ, lại cho nó ăn thức ăn cho mèo tốt nhất, cho nó chỗ ở nhìn rất đẹp rất thoải mái.
Hàn Sâm cười cười tiếp tục nói:
- Mỗi ngày tôi sang nhà ông ta chơi, cũng có thể nhìn thấy con mèo lớn kia kiêu ngạo như một quốc vương nằm trong sân phơi nắng, giống như nó mới là chủ nhân của cái nhà kia. Lúc mất hứng liền xé nát dép trong nhà, lúc chủ nhân không chơi với nó, còn sẽ cố ý trảo nát sách mà chủ nhân đang xem.
Dương Mạn Lệ hình như đã nghe ra một ít hương vị rồi, như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Sâm.
- Lúc đó tôi cũng rất kỳ quái, cho nên tôi liền đi hỏi người hàng xóm kia, tại sao lại dung túng một con mèo như vậy.
Hàn Sâm tiếp tục nói.
- Người kia trả lời như thế nào?
Dương Mạn Lệ tò mò hỏi.
Hàn Sâm giận dữ nói:
- Người hàng xóm kia của tôi dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi nói, cậu không biết nó chỉ là một con mèo thôi sao? Thế giới của nó cũng chỉ có lớn như vậy, cậu chính là tất cả thế giới của nó. Mà ở bên trong thế giới của cậu, nó chỉ là một con mèo.
Nói xong, Hàn Sâm vỗ vỗ bả vai Dương Mạn Lệ:
- Chăm chỉ làm tốt chuyện của cô, thế giới của chúng ta không ở nơi này.
Nhìn bóng lưng đi xa của Hàn Sâm, ánh mắt của Dương Mạn Lệ phức tạp tới cực điểm, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ.
- Thì ra là từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng đặt Tề Tu Văn vào trong mắt, chưa từng đặt Hắc Thần Tí Hộ Sở thậm chí toàn bộ băng nguyên vào trong lòng.
Ánh mắt của Dương Mạn Lệ phức tạp tự lẩm bẩm:
- Theo ý của hắn, Tề Tu Văn chỉ là một con sủng vật thú vị thôi sao?
Sau khi Hàn Sâm đã đi ra khỏi Tí Hộ Sở, đi thẳng tới bên trong Thủy Tinh Cung, chuẩn bị rời bến đi săn giết một ít sinh vật biến dị, thịt sinh vật biến dị đoạn thời gian trước săn giết đã ăn hết, hiện tại gen biến dị của hắn đã đạt đến 76 điểm, khoảng cách viên mãn đã rất gần.
Mặc dù sinh vật biến dị trên biển rất nhiều, nhưng mà ăn những loại thịt kia lại cần phải tốn không ít thời gian, đây cũng là chuyện không có biện pháp gì, dù sao sinh vật biến dị cỡ nhỏ cũng vô cùng có hạn.
Tiểu Ngân Hồ nằm trên bờ vai Hàn Sâm, cái đuôi to rủ xuống ở phía sau đong đưa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cá đang bơi ở trong nước biển bên ngoài, bộ dạng giống như rất là hiếu kỳ.
- Ở bên trong Thủy Tinh Cung, khí tức của tiểu Ngân Hồ cũng không bị dị sinh vật trên biển ngửi được, đây có lẽ là một cơ hội.
Hàn Sâm tính toán trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận