Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3222. Kẻ mạnh làm vua

Hàn Sâm ngăn Bảo Nhi ra tay, bị lực lượng kinh khủng kia của Táng Đạo Thiên đã đánh lún vào trong hành tinh, dù đã sử dụng phương pháp giảm bớt lực nhưng hắn vẫn cảm thấy xương cốt cả người đau âmỷ.
“Xích trật tự của Phàm Trần Thiên cổ quái dị thường, đến lực lượng của Chích Thủ Già Thiên cũng không thể phá vỡ được nó, đã thế còn bị hấp thụ nữa. Nếu muốn đánh nát xích trật tự thì e chỉ có một cách thôi.” Vẻ mặt của Hàn Sâm âm trầm.
Phân tử thái cực của Phàm Trần Thiên hình như là sự kết hợp của hai loại lực lượng chính và nghịch. Động Huyền Kinh là lực lượng của đại vũ trụ gen thuần túy, tạo ra rất ít tác dụng hiệu quả với phân tử thái cực, muốn đánh nát xích trật tự của Phàm Trần Thiên thì chỉ có hai loại lực lượng chính nghịch hợp nhất mới làm được.
Lực Phá Giới mà Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và Huyền Hoàng Kinh kết hợp ra không phải chuyên phá vỡ quy tắc, hơn nữa còn là lực lượng chủ yếu nhằm vào thể sinh mệnh, không có mấy tác dụng với lực lượng quy tắc của Phàm Trần Thiên.
Hàn Sâm muốn đánh vỡ xích trật tự của Phàm Trần Thiên, thì còn nước cưỡng chế đảo ngược Động Huyền Kinh, đạt tới Phá Giới cảnh của chính nghịch hợp nhất.
Nhưng mà thứ nhất, Hàn Sâm vẫn chưa ngộ ra được phiên bản nghịch của Động Huyền Kinh, đồng thời cũng không có chủng gen để tu luyện bản nghịch, vậy nên chỉ có thể cố vận chuyển Động Huyền Kinh đảo ngược bằng chính cơ thể mình.
May Động Huyền Kinh còn ngưng tụ chiến giáp gen, Hàn Sâm định dùng chiến giáp gen vận chuyển Chính Động Huyền Kinh, còn bản thân hắn thì vận chuyển Nghịch Động Huyền Kinh, cơ hội thành công quả thật rất thấp, hơn nữa còn rất nguy hiểm, nhưng đã đến tình trạng này rồi thì dù hi vọng có nhỏ bé cỡ nào, hắn cũng muốn thử.
Không có thời gian để nghĩ xem phải đảo ngược Động Huyền Kinh sao cho chính xác nữa, hắn trực tiếp vận chuyển một cách thô bạo, ngay tức khắc bèn cảm thấy sự đau đớn của xương cốt bị xé rách được cơ thể truyền tới.
Khi Hàn Sâm đang mạo hiểm đảo ngược Động Huyền Kinh, cũng chính là lúc Táng Đạo Thiên muốn cưỡng đoạt linh hồn của Uyển Nhị, thì ở khoảnh khắc Uyển Nhi bị thương ấy, Hàn Sâm chợt cảm thấy trong hồn hải của bản thân truyền đến một luồng khí tức thô bạo.
Khí tức đó bạo ngược vô cùng, khác hoàn toàn với cảm giác mà áo giáp Hắc Tinh cho hắn lúc bình thường. Mặc dù bình thường áo giáp Hắc Tinh không có phản ứng gì, nhưng mà đôi lúc tình cờ sinh ra một chút khí tức, sẽ cho Hàn Sâm cảm thấy khá bình thản, chưa bao giờ có khí tức thô bạo như vậy.
Vốn Hàn Sâm đang tiến hóa cho Huyền Vũ Thánh Quy bằng áo giáp Hắc Tinh, nhưng mà lúc này lực lượng của áo giáp Hắc Tinh đột nhiên đảo ngược, không những không cung cấp năng lượng tiến hóa cho Huyền Vũ Thánh Quy, mà hấp thụ ngược lại năng lượng của Huyền Vũ Thánh Quy một cách điên cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, Huyền Vũ Thánh Quy đã bị áo giáp Hắc Tinh hút khô, biến thành tro bụi bay đi, mà áo giáp Hắc Tinh cũng lộ ra ngoài, †oàn thân tản ra khí tức giống như Ma Thần.
Loại khí tức này khác với áo giáp Hắc Tinh mà Hàn Sâm quen thuộc, làm Hàn Sâm thấy có hơi xa lạ, song lại có chút cảm giác quen thuộc.
“Loại cảm giác quen thuộc này là… Giới Vương Thần…” Hàn Sâm rất nhanh đã biết loại cảm giác quen thuộc bắt nguồn từ đâu.
Ở trong khí tức này có một tia giống với khí tức của Giới Vương Thần, nhưng không giống hết.
“Chẳng nhẽ bên trong áo giáp Hắc Tinh có ý chí của Tần Tu?” Sắc mặt của Hàn Sâm thay đổi kịch liệt, hắn cũng không cho rằng áo giáp Hắc Tinh vốn là đồ của Tần Tu.
Bởi vì hình thức của áo giáp Hắc Tinh rõ ràng là kiểu áo giáp của nữ, hơn nữa trước kia Hàn Sâm đã từng cảm thụ được khí tức lúc kích hoạt áo giáp Hắc Tinh, cái loại này khí tức ôn hòa bình tĩnh uyển chuyển, giống với khí tức của một người phụ nữ hơn, khác hẳn với luồng khí tức bá đạo giống với của Tần Tu này.
Thế nên Hàn Sâm suy đoán, không biết sao ý chí hoặc nói là linh hồn của Tần Tu lại vào được trong áo giáp Hắc Tinh.
Áo giáp Hắc Tinh đi ra từ trong hồn hải của Hàn Sâm, toàn thân tản ra khí tức giống như ác m, quay đầu liếc Hàn Sâm một cái, hờ hững nói: “Xem ra lúc ta ngủ say, ngươi chính là kẻ sở hữu nó.”
Bên trong cơ thể của Hàn Sâm đang đảo ngược Động Huyền Kinh, hoàn toàn không có hơi đâu đi phân tâm nói chuyện với hắn.
Mà hiển nhiên Áo Giáp Hắc Tinh cũng không có hứng thú thảo luận vấn đề này với Hàn Sâm, hắn chỉ nói một câu rồi bóng dáng chợt lóe, biến mất không thấy tăm hơi.
“Thế cơ đấy?” Táng Đạo Thiên đang muốn tước đoạt linh hồn của Uyển Nhi thì đột nhiên cảm giác có một khí tức kinh khủng phủ xuống, sau khi nghe thấy âm thanh kia thì sắc mặt hắn chợt đổi.
“Tần Tu, ngươi vẫn còn sống ư?” Táng Đạo Thiên nhìn chằm chằm vào áo giáp Hắc Tinh lạnh lùng hỏi.
“Anh.” Uyển Nhi cũng đồng thời vui mừng kêu ra tiếng.
“Uyển Nhi, không có chuyện gì, có anh ở đây.” Giọng nói của Tần Tu dịu dàng, mặc dù chỉ là một chiếc mặt nạ áo giáp không có chút biểu tình gì, nhưng lại có thể làm người ta mường tượng ra được trên khuôn mặt của hắn tràn đầy vẻ dịu dàng.
Nhưng khi Tần Tu nhìn về phía Táng Đạo Thiên thì giọng nói lại trở nên lạnh lùng vô cùng: “Táng Đạo Thiên, buông cái tay bẩn thỉu của ngươi
ra.
Táng Đạo Thiên nói với vẻ đầy khinh miệt: “Tần Tu, xem vẻ hình như ngươi rời khỏi đại vũ trụ đế quốc quá lâu nên đã quên mất, ai mới là chúa tể của nơi này rồi thì phải.”
“Nơi có Tần Tu ta ở, chúa tể chỉ có một.” Tần Tu nhàn nhạt nói.
“Ngươi vẫn ngạo mạn như thế, đáng tiếc sự ngạo mạn ngu ngốc là thứ nực cười. Ngươi không chết thì vừa khéo, y theo giao ước, ta giúp ngươi vào thế giới phản ngược, mà cái giá ngươi phải trả là muốn giúp †a đả thông Tam Thập Tam Thiên, bây giờ đã tới lúc ngươi và em gái ngươi trả giá rồi đấy.” Táng Đạo Thiên nắm đầu Uyển Nhi nói.
“Tần Tu ta đã nói là làm, đã nói là sẽ tính, ta đã nói giúp các ngươi đánh thủng Tam Thập Tam Thiên thì đương nhiên sẽ giúp các ngươi.” Tần Tu nói.
“Ngươi còn nhớ nợ nần của bản thân như vậy thì tốt.” Táng Đạo Thiên sẵng giọng nhìn chằm chằm Tần Tu.
“Nợ đương nhiên phải trả, nhưng món nợ giữa chúng ta vẫn chưa tính xong đâu. Ngươi dám làm tổn thương Uyển Nhi của ta, món nợ này tính thế nào đây?” Tần Tu nhìn chằm chằm Táng Đạo Thiên đầy lạnh lùng, nói.
“Tam Thập Tam Thiên duy ngã độc tôn, đả thương nàng thì đã sao?” Táng Đạo Thiên nói với vẻ khinh miệt.
“Thì đã sao ư?” Tần Tu khẽ mỉm cười, hắn xòe bàn tay ra rồi lật tay một cái.
Chỉ trong tích tắc, đột nhiên Táng Đạo Thiên vốn đang nắm Uyển Nhi giống như bị núi cao trấn áp, trong giây lát đã trầm xuống và rơi xuống tinh không phía dưới, chớp mắt cái đã rơi xuống một tinh cầu phía dưới đó, mặt đất dưới chân hắn nứt toác ra.
Táng Đạo Thiên nửa quỳ một chân trên mặt đất, sắc mặt cực kỳ khó coi, phát ra một tiếng gầm thét kinh trời, Kinh Hồng trên người tuôn trào như núi lửa, như thể cả thế giới đều sẽ bị hắn hủy diệt vậy.
Nhưng mà mặc cho lực lượng trên người hắn có kinh khủng nhường nào thì vẫn luôn không nâng chân đang quỳ kia lên nổi, hàm răng hắn nghiến vào nhau kêu kèn kẹt, nhưng đỉnh đầu không ngẩng lên nổi dù chỉ một chút xíu.
Bên trong tổng bộ của hội Thần Loạn im phăng phắc, sự hùng mạnh của Táng Đạo Thiên bọn họ biết rất rõ, đây chính là kẻ khủng khiếp sống sót từ đợt đại vũ trụ trọng khải.
Vậy mà hôm nay lại bị Tần Tu trấn áp chỉ trong một cái lật tay, đến chân cũng không nâng dậy nổi, kẻ này là kẻ khủng khiếp nhường nào.
“Đó là Tần Tu thật sao? Trước kia hình như hắn đâu có khủng bố như vậy nhỉ?” Một vị trưởng lão sống sót sau vụ trọng khải lúc trước nói với vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Không có ai trả lời hắn, bên trong tổng bộ của hội Thần Loạn yên tĩnh tới ngột thở.
“Anh!” Uyển Nhi nhào tới trong ngực Tần Tu, người nàng đã suy yếu tới sắp không lơ lửng nổi trong hư không nữa rồi.
Tần Tu một tay ôm cả Uyển Nhi, một tay vuốt ve mái tóc của nàng: “Uyển Nhi, có ta ở đây, ngươi không phải sợ gì hết, không có ai làm tổn thương ngươi được nữa, ngủ một giấc ngon lành đi, chờ khi ngươi tỉnh lại thì tất cả mọi thứ đều xong xuôi hết rồi.”
Nói rồi lòng bàn tay của Tần Tu sờ đôi mắt của Uyển Nhi, Uyển Nhi lập tức nhắm hai mắt lại, buông lỏng tinh thần, nàng ngủ rất nhẹ nhàng. “Hội Thần Loạn kẻ mạnh làm vua, từ nay về sau Tần Tu ta sẽ là chủ của hội Thần Loạn, Táng Đạo Thiên, ngươi phục không?” Tần Tu ôm Uyển Nhi đang ngủ say, hắn nhìn về phía Táng Đạo Thiên rồi nói với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Ngươi không đủ tư cách.” Trên người Táng Đạo Thiên như có ý chí viễn cổ vờn quanh, lực lượng khủng bố khôn cùng hoàn toàn bộc phát.
Hết chương 3222.
Bạn cần đăng nhập để bình luận