Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2312. Danh truyền Hoàng Cực

Tin tức Bạch Vô Thường bị treo ngược lên đánh trong lúc đang chiến đấu với một Công Tước nhanh chóng lan truyền trong Tộc Hoàng Cực, hơn nữa còn truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Bạch Vô Thường lại bị Công Tước cùng cấp treo lên đánh, hơn nữa vị Công Tước kia còn là ky sĩ thân vệ của Bạch Vi. Ban đầu mọi người nghe được chuyện này đều cho rằng đây chắc chắn là tin giả.
Đó chính hoàng tử Bạch Vô Thường có được Hoàng thể U Minh Quỷ, rất nhiều cường giả cấp Vương cũng phải đau đầu với tên này, sao hắn có thể bị Công Tước cùng cấp treo lên đánh được chứ?
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện hóa ra chuyện này là thật, bởi vì khi ấy không biết vị hoàng tử công chúa nào ở đó đã ghi lại cảnh Bạch Vô Thường chiến đấu với Hàn Sâm, hơn nữa còn đăng lên web nội bộ của tộc Hoàng Cực, đoạn video đã nhanh chóng được một số lượng lớn người xem tải về.
“Hả, tên này là ai thế? Đao pháp và thân pháp thật thâm hiểm!”
“Quá thâm hiểm, từ đầu đến cuối hắn không hề chiến đấu chính diện với hoàng tử Bạch Vô Thường, chỉ bằng mấy mảnh đao vô hình tiêu hao thể lực của hoàng tử, căn bản không tính là quyết đấu.”
“Ngươi thì biết cái gì, đây mới là chỗ đáng sợ thật sự của Công Tước kia, khiến cho hoàng tử Vô Thường ngay cả cơ hội đối mặt với hắn cũng không có.”
“Thật là đáng sợ, không phải sức mạnh nào cũng có thể trói buộc được Hoàng thể U Minh Quỷ của hoàng tử Bạch Vô Thường, sức mạnh của người nọ cực kỳ quỷ dị khủng khiếp, thoạt nhìn thì giống như Nha Đao của tộc Rebet nhưng sức mạnh Nha Đao không có khả năng ngưng tụ thành mảnh đao mới đúng, hơn nữa cũng không thể chạm tới Hoàng thể U Minh Quỷ…”
Trận chiến này gây nên nhiều tranh cãi trong tộc Hoàng Cực, xưa nay đều là các loại tin tức Bạch Vô Thường khiêu chiến cường giả giành thắng lợi, bây giờ đột nhiên nghe nói Bạch Vô Thường bị Công Tước cùng cấp đánh, đúng là một cảm giác khó tả.
Biểu hiện của các vị hoàng tử công chúa cũng rất mập mờ. Bởi vì sự sủng ái của Bạch Hoàng dành cho Bạch Vô Thường, cùng với tính tình kiêu ngạo của hắn nên thật ra ngoài mặt rất nhiêu hoàng tử công chúa đều nhường nhịn Bạch Vô Thường, song lại thầm thấy chướng mắt với danh hiệu hoàng tử có thiên phú mạnh nhất của Bạch Vô Thường, đương nhiên còn có chút đố ky nữa.
Hiện tại Bạch Vô Thường bị một ky sĩ cùng cấp giáo huấn, trong lòng đa số hoàng tử công chúa đều có cảm giác hả hê.
“Thiên phú tốt thì sao? Cũng chỉ là đầu óc ngu si tứ chỉ phát triển mà thôi, bị một Công Tước ngoại tộc đùa giỡn đúng là mất hết thể diện
hoàng tộc ta, uổng công phụ hoàng sủng ái hắn như thế.” Sau khi xem xong video trận đấu, một hoàng tử bĩu môi nói.
Kính phu nhân cũng đang xem đoạn video này, đôi mắt chất đầy sự kinh ngạc.
Hàn Sâm trong video và Hàn Sâm mà nàng nhìn thấy ở Mộ Binh Hoàng tựa như hai người khác nhau, khiến Kính phu nhân cũng phải hoài nghi Công Tước đánh một trận với Bạch Vô Thường trong video rốt cuộc có phải Hàn Sâm mà nàng từng gặp trong Mộ Binh Hoàng hay không.
Lúc ở Mộ Binh Hoàng, Hàn Sâm chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để chiến đấu, giống như một người đàn ông cơ bắp đầu óc đơn giản chỉ dựa vào sức mạnh nghiền ép tất cả.
Nhưng trong trận chiến này, Hàn Sâm lại thể hiện là một người đánh cờ giảo hoạt giống như hồ ly, từ đầu đến cuối Bạch Vô Thường đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, căn bản không thể phát huy thực lực chân chính của Hoàng thể U Minh Quỷ.
“Tâm kế thật lợi hại, đao pháp cũng huyền diệu, đây chính là thành quả hắn tu hành đạt được ở Trấn Thiên Cung sao? Nhưng đao pháp của Trấn Thiên Cung thật sự có thể khắc chế Hoàng thể U Minh Quỷ ư?” Kính phu nhân nhìn vào video im lặng suy nghĩ.
Đột nhiên, ánh mắt Kính phu nhân nhìn chằm chằm vào tay Hàn Sâm, song video chiến đấu không rõ ràng lắm nên Kính phu nhân không thấy rõ đó là cái gì.
“Phóng to nơi này, hình ảnh chỉnh rõ lên.” Kính phu nhân gọi nhân viên kỹ thuật tới, chỉ vào ngón út tay phải của Hàn Sâm nói.
Kỹ thuật viên nhanh chóng phóng to ảnh chụp màn hình ra, cũng điều chỉnh hình ảnh rõ ràng hơn rất nhiều, thấy được trên ngón út của Hàn Sâm đeo một chiếc nhẫn màu bạc khảm lục bảo thạch.
Trong nháy mắt khi Kính phu nhân thấy rõ chiếc nhẫn kia, sắc mặt đột
nhiên thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, cắn môi. Dáng vẻ vốn xinh đẹp văn tĩnh ban đầu hoàn toàn biến mất không thấy đâu,
giống như đã biến thành một người khác trong nháy mắt.
“Chiếc nhẫn đó… Sao lại ở chỗ hắn… Chẳng lẽ là hắn đào được mộ của người kia trong Mộ Binh Hoàng sao?” Sắc mặt Kính phu nhân cực kỳ cổ quái, gương mặt có biểu cảm rất khó tả.
Ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Hàn Sâm một hồi lâu, Kính phu nhân mới đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Kính phu nhân lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong tủ đầu giường, do dự một lát mới chậm rãi mở cái hộp ra, ánh mắt phức tạp nhìn đồ vật trong hộp.
Trong hộp kia rõ ràng cũng là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn màu bạc, mặt trên khảm một viên ngọc lục bảo giống như con mắt, hình dạng giống y như đúc với chiếc nhãn Hàn Sâm đào ra từ trong Mộ Binh Hoàng, song cái này nhỏ hơn so với chiếc nhẫn kia của Hàn Sâm một chút.
Kính phu nhân chỉ vuốt ve chiếc nhẫn trong hộp chứ không lấy ra, một hồi lâu sau thì đậy nắp hộp lại, bỏ nó về chỗ cũ.
Thẳng đến lúc này, Kính phu nhân mới khôi phục dáng vẻ bình thường, song ánh mắt vẫn thấp thoáng vẻ cổ quái.
“Ngươi cất giấu nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể giấu được. Đáng tiếc bây giờ ngươi đã không nhìn thấy nữa rồi, lại càng không ngờ rằng chiếc nhãn kia sẽ rơi vào tay một Công Tước ngoại tộc. Nếu ngươi ở dưới suối vàng có biết, có lẽ sẽ chết không nhắm mắt nhỉ?” Kính phu nhân xoay người định đi ra khỏi phòng nhưng do dự một lát lại trở về đầu giường, ánh mắt kiên định hơn trước rất nhiều, bỏ cái hộp ra, lấy chiếc nhẫn kia đeo vào ngón tay, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tự lẩm bẩm một mình.
Nói xong, Kính phu nhân lại bật cười, cười đến mức ngả người ra sau, như sắp cười ra nước mắt: “Thú vị… Thật sự rất thú vị … Hàn Sâm kia… Thật sự là quá thú vị rồi…”
Trong Hoàng cung tộc Hoàng Cực, một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang nhìn Bạch Vô Thường đang vung đao tu luyện, nhíu mày nói: “Vô Thường, ta đã nói với ngươi rồi, đạo võ học là biển nạp trăm sông, chỉ dựa vào Hoàng thể U Minh Quỷ thì chẳng đi được đến đâu. Lần này chỉ là một giáo huấn nho nhỏ với ngươi thôi, cũng là một sự cảnh cáo, về sau ngươi phải đi theo quốc sư Cổ Uyên học tập nhiều hơn…”
Bạch Vô Thường lại không nói lời nào, cũng không nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, hai tay cầm đao, từng nhát đao nối nhau bổ về hư không trước mặt, song sức mạnh lại ẩn mà không phát, giống như là người bình thường đang luyện đao vậy.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không?” Thấy Bạch Vô Thường căn bản không để ý tới nàng, người phụ nữ xinh đẹp hơi tức giận nói.
“Ta muốn đi Cực Sơn.” Bạch Vô Thường cuối cùng cũng ngừng lại, nhìn người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng nói.
Người phụ nữ nhất thời biến sắc: “Không được, tuyệt đối không được, quá nguy hiểm.”
“Con đường của ta, ta tự mình đi.” Bạch Vô Thường nói xong xoay người đi thẳng ra khỏi diễn võ tràng, không có chút lưu luyến hay do dự nào.
“Vô Thường, ta kêu ngươi đứng lại ngươi nghe không? Ta không cho phép ngươi đi Cực Sơn, tuyệt đối không được…” Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp kia bắt đầu vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
Nhưng Bạch Vô Thường cứ bước đi không quay đầu lại, chỉ có giọng nói kiên định như sắt thép bay tới: “Ngày ta bước ra từ Cực Sơn, chính là lúc ta tái chiến Hàn Sâm.”
Hết chương 2312.
Bạn cần đăng nhập để bình luận