Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 239: Sinh Vật Thần Huyết Kỳ Quái

Hàn Sâm: Chưa tiến hóa.
Cấp độ: Không
Thọ nguyên: 200.
Thần thể tiến hóa yêu cầu: Gien.
Có được gen: Gien thường 100 điểm, gen nguyên thủy 100 điểm, gen biến dị 64 điểm, thần gen 50 điểm.
Hàn Sâm tiến vào Cương Giáp Tí Hộ Sở, xem trạng thái của mình, gen biến dị còn kém một chút, thần gen không dễ kiếm, có thể nghĩ biện pháp trước tiên gia tăng gen biến dị đã.
Về phần lời mời của Hoàng Phủ Bình Tình, Hàn Sâm tự nhiên không có hứng thú gì, Nữ Hoàng kia đúng là mạnh đến mức không còn gì để nói, nhưng Hàn Sâm không cho rằng kết quả đó toàn bộ là do võ đạo quán Chiến Thần dạy, từ trên người của Nữ Hoàng, Hàn Sâm ấn tượng nhất là sát ý của cô ta.
- Thực sự là một người phụ nữ cường đại, trong toàn bộ Liên Minh, mình vẫn quá yếu, phải mau chóng thăng lên không gian Tí Hộ Sở thứ hai mới được.
Hàn Sâm vừa nghĩ vừa rời khỏi Cương Giáp Tí Hộ Sở, chuẩn bị đi săn giết sinh vật biến dị.
Sau khi ra khỏi cửa ra vào Tí Hộ Sở, không đi được bao xa, ánh mắt Hàn Sâm tùy tiện nhìn xung quanh một chút, lại có chút ngoài ý muốn phát hiện trên cây cổ xiêu vẹo cạnh cửa có một dây đỏ buộc lên.
Đây là ám hiệu ước định lúc trước giữa hắn và Lữ Vĩ Nam, nhưng lúc ấy hắn cũng chỉ thuận miệng nói như vậy chứ không thật sự để ý, cũng không có ý định thật sự tìm Lữ Vĩ Nam hợp tác, dù sao trước kia hai người từng đánh nhau, rất khó cam đoan Lữ Vĩ Nam không ghi hận trong lòng.
Cho nên gần như Hàn Sâm đã quên mất chuyện này, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy ám hiệu ước định, hơn nữa ám hiệu này hẳn là hắn gửi cho Lữ Vĩ Nam mới đúng, hiện tại Lữ Vĩ Nam lại chủ động để lại ám hiệu, khiến Hàn Sâm có chút cảnh giác.
Nhưng Hàn Sâm vẫn muốn nhìn xem Lữ Vĩ Nam muốn làm gì, nên mặt hắn không đổi sắc đi ra ngoài, dạo qua một vòng ở bên ngoài, đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới lợi dụng năng lực của thần huyết Tiểu Biến Sắc Thú, sau đó dạo quanh một vòng ở bốn phía, lại ngoài ý muốn phát hiện không có mai phục.
Nghi ngờ đi đến cây cổ xiêu vẹo, chỉ thấy bên trong dây đỏ kia có kẹp một tờ giấy, rút tờ giấy ra nhìn, chỉ thấy bên trên có viết một địa chỉ, là một dãy núi không xa Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm do dự một chút, sau đó vẫn dựa theo địa chỉ tìm tới, cho dù Lữ Vĩ Nam muốn hại hắn, hắn cũng muốn biết rõ là vì cái gì, nếu bị người âm thầm nhìn chằm chằm vào nhưng lại không biết nguyên nhân, sẽ luôn có chút ít cảm giác không thoải mái.
Cũng may hắn có thần huyết Tiểu Biến Sắc Thú, khi đến địa điểm ước định, sử dụng năng lực biến sắc để ngụy trang chính mình, đi lòng vòng bốn phía, cũng không có bất kỳ mai phục gì, chỉ có Lữ Vĩ Nam một mình đứng dưới một gốc cây đi lòng vòng, có vẻ khá sốt ruột.
- Cậu tìm tôi làm gì?
Hóa thân thành Tệ thần, Hàn Sâm đi về Lữ Vĩ Nam.
- Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi tìm anh thật khổ mà!
Lữ Vĩ Nam kích động chạy tới nói.
- Có chuyện gì thì nói thẳng.
Hàn Sâm cau mày nói.
- Đại ca, tôi phát hiện ở giữa Đầm Lầy Hắc Ám có một con sinh vật thần huyết, nhưng với trình độ của tôi thì không đủ để săn giết con sinh vật thần huyết kia, cho nên mới muốn hợp tác với anh…
Lữ Vĩ Nam vội vàng kể lại tiền căn hậu quả một lần.
Lữ Vĩ Nam đã đợi Hàn Sâm rất nhiều ngày rồi, thật sự một mình y không bắt được con sinh vật thần huyết kia, nhưng nếu đi tìm người của thế lực lớn, lại sợ sinh vật thần huyết bị nuốt chửng, hoặc là phải chia quá nhiều.
Cho nên y mới nghĩ đến Hàn Sâm, ôm một chút hi vong để lại ám hiệu, sau đó ở chỗ này chờ vài ngày, kết quả mãi mà không thấy Hàn Sâm xuất hiện, Lữ Vĩ Nam sắp định bỏ qua rồi, thế mà hôm nay lại thấy Hàn Sâm thật sự đến rồi, nên vô cùng mừng rỡ.
- Cái gì, cậu nói cậu phát hiện ra một loại sinh vật thần huyết hình người?
Hàn Sâm trợn to mắt nhìn Lữ Vĩ Nam.
- Đúng vậy, toàn thân có áo giáp màu đen bao lấy, trong tay cầm một trường thương màu đen, phía dưới còn cưỡi một Độc Giác Mã màu đen, trên mặt đầm lầy chạy như bay, còn không chìm xuống dưới.
Lữ Vĩ Nam múa tay múa chân nói.
- Có trường thương còn có vật cưỡi, đây là sinh vật thần huyết quỷ gì, không phải là con người đấy chứ?
Hàn Sâm có chút không tin nhìn Lữ Vĩ Nam.
- Đại ca, tôi thật không có lừa anh, con kia tuy lớn lên giống người, nhưng anh đến nhìn xem thì sẽ biết rõ đây không phải là người, nhất định là sinh vật thần huyết.
Lữ Vĩ Nam vội vàng nói.
- Hửm, cậu và nó đã giao thủ chưa? Kết quả như thế nào?
Hàn Sâm hỏi Lữ Vĩ Nam.
Mặt già của Lữ Vĩ Nam đỏ lên:
- Tên kia quá lợi hại, vật cưỡi Độc Giác Mã lại chạy nhanh chóng, may mà tôi có Thiết Linh Điểu nên mới có thể chạy trốn.
Hàn Sâm lập tức hiểu rõ Lữ Vĩ Nam nhất định là bị ngược thảm rồi, dựa vào Thiết Linh Điểu mới chạy được, cho nên mới tới tìm hắn.
- Nếu thật sự săn giết con sinh vật thần huyết kia, cậu muốn chia như thế nào?
Hàn Sâm nghĩ một chút rồi nhìn Lữ Vĩ Nam hỏi.
- Thú hồn thì cứ theo quy củ cũ, ai giết được thì thuộc về người đó, còn những thứ khác, tôi nghĩ thịt của loại sinh vật thần huyết hình người kia chỉ sợ là không thể ăn được, có thể chia chác cũng chỉ còn trường thương và vật cưỡi Độc Giác Mã kia, chúng ta mỗi người chọn một thứ, đại ca chọn trước đi?
Lữ Vĩ Nam hỏi dò.
- Trước tiên mang tôi qua đó đi nhìn rồi hãy nói đi, nếu như tôi có thể giết, sau đó xem tình huống rồi chúng ta hãy bàn bạc việc chia như thế nào, nếu không thể giết thì có bàn bạc nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Hàn Sâm nghĩ một chút rồi nói.
- Được.
Lữ Vĩ Nam cắn răng đồng ý.
Lần trước Hàn Sâm không giết y, khiến y vô cùng tin tưởng nhân phẩm của Hàn Sâm, nếu như đổi thành người khác, dù như thế nào y cũng sẽ không mang đối phương đến xem con sinh vật thần huyết kia trước, đây vốn chính là tiền vốn của y.
Hàn Sâm lưng đeo kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ, cùng Lữ Vĩ Nam đi tới Đầm Lầy Hắc Ám.
Lữ Vĩ Nam cưỡi Thiết Linh Điểu dẫn đường ở phía trước, Hàn Sâm dùng cánh để bay theo, tiến vào Đầm Lầy Hắc Ám mới nửa ngày, Hàn Sâm đã phát hiện ra một con rết biến dị dài đến hơn hai mét.
Trực tiếp dùng kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ chém nó thành hai đoạn, vừa vặn bổ sung chút gen biến dị, vỏ ngoài của con rết biến dị kia vô cùng cứng rắn, nhưng trước mặt kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ lại biến thành đậu hũ không chịu nổi một kích.
Lữ Vĩ Nam nhìn kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ mà hai mắt tỏa sáng:
- Đại ca, thanh kiếm này chính là bảo bối của con sinh vật thần huyết kia trên Thần Vực Đảo hả? Anh có đạt được thú hồn sinh vật thần huyết không?
- Cậu cũng biết nhìn đấy, thú hồn thì không có.
Hàn Sâm thuận miệng đáp một câu, sau đó triệu hoán Miêu Quân ra để cùng ăn thịt con rết.
Con rết này quá lớn, hắn và Lữ Vĩ Nam cùng ăn mà mãi không hết một phần mười, mang theo cũng bất tiện, không bằng để cho Miêu Quân cùng ăn, hơn nữa Hàn Sâm cũng có thói quen gọi Miêu Quân ra ăn.
Hàn Sâm không để Miêu Quân sử dụng hình thái chiến đấu, mà vẫn dùng bộ dáng nhỏ con ghé vào bên chân Hàn Sâm để ăn thịt con rết biến dị.
- Đáng tiếc không thể cùng triệu hoán Hoàng Kim Sa Trùng Vương ra cùng ăn.
Hàn Sâm âm thầm tiếc hận, Hoàng Kim Sa Trùng Vương là thú hồn thuộc về bản tôn, rất nhiều người đã gặp qua, khi biến thân thành Tệ thần không triệu hoán ra thì hơn, để tránh bị lộ.
- Đại ca, anh vẫn đút cho nó à?
Lữ Vĩ Nam còn tưởng rằng Miêu Quân vẫn giống như trước hoàn toàn không có sức chiến đấu, thò tay phải ra sờ đầu Miêu Quân.
- Rống!
Thế nhưng tay của Lữ Vĩ Nam còn chưa động tới Miêu Quân, Miêu Quân cảm giác sắp bị xâm phạm liền trực tiếp biến thân thành trạng thái chiến đấu, hóa thành một mãnh hổ màu đen, há miệng lớn dính máu cắn xuống tay của Lữ Vĩ Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận