Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 401: Thúc Thủ Chịu Trói

- Nếu như không phải tránh đắc tội với Hải gia, làm sao có thể khiến cho Hải Vân đơn giản mua được hai cái thú hồn của Tệ thần như vậy, thế nào cũng phải mua được một cái.
Sau khi chấm dứt đấu giá, Khánh thiếu vẫn còn không ngừng phàn nàn.
Hàn Sâm nghe thế trong lòng điên cuồng đổ mồ hôi, cái giá kia ở trong con mắt của bọn Khánh thiếu vẫn không thể tính là rất cao, cũng chỉ là bởi vì thân phận của Hải Vân, mới không có ai muốn tranh quá hung với cậu ta.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng biết, hai cái thú hồn kia có thể bán được giá cả cao như thế, chủ yếu vẫn là bởi vì thanh danh của Kim Tệ, mà không phải là hai cái thú hồn kia thật sự đáng giá như vậy.
- Tôi nói Sâm ca này, ngay từ đầu có lẽ anh nên mua áo giáp cùng thú hồn biến thân thành danh của Tệ thần, mặc dù con sủng vật thần huyết kia mạnh, nhưng mà hai thứ kia mới là chiêu bài của Tệ thần…
Khánh thiếu còn tiếc hận thay cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm nghe thấy vậy trong lòng trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng có chút cảm động, không nghĩ tới danh hào Kim Tệ của mình vậy mà lại được người ta tán đồng như vậy, không khỏi cũng có chút đắc ý.
- Sâm ca, anh có bán con sủng vật kia không?
Hải Vân vẫn có chút chưa từ bỏ ý định bu lại hỏi, rõ ràng thằng này là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không lấy được đủ một bộ thì không chịu bỏ qua.
- Hải thiếu, thật sự rất xin lỗi, con sủng vật kia hữu dụng với tôi, tạm thời không tính bán ra.
Hàn Sâm nói.
- Nếu như về sau anh muốn bán, nhất định phải tới tìm tôi trước, giá tiền thương lượng là được.
Hải Vân liên tục dặn dò Hàn Sâm, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Hàn Sâm cùng Khánh thiếu, Nguyên thiếu vừa đi ra khỏi phòng đấu giá, đã thấy có mười mấy người xông tới, vây bọn Hàn Sâm cùng Khánh thiếu lại.
- Bọn mày muốn chết thật sao?
Khánh thiếu nhíu mày quát lạnh.
Ninh Nguyệt hơi tiến lên một bước, nhìn Khánh thiếu lạnh nhạt nói:
- Khánh thiếu, Nguyên thiếu, chuyện này không liên quan gì tới hai người, là ân oán cá nhân giữa tôi và Hàn Sâm, mấy người muốn đi, tôi tuyệt không dám ngăn cản, sau này sẽ bưng rượu bồi tội.
- Ninh Nguyệt, Sâm ca cùng mấy người có thù oán gì?
Nguyên thiếu cùng Khánh thiếu nhìn thấy Ninh Nguyệt đều khẽ nhíu mày.
- Hàn Sâm đoạt dị sinh vật của chúng tôi.
Ninh Nguyệt bình tĩnh nói.
- Không phải là một con dị sinh vật thôi sao, anh ra giá đi, tôi thay Sâm ca trả.
Khánh thiếu lập tức nói.
- Không quan hệ tới tiền bạc, có ân báo ân có oán báo oán, hi vọng Nguyên thiếu cùng Khánh thiếu thành toàn.
Ninh Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ là bình tĩnh nói ra như vậy.
Khánh thiếu Nguyên thiếu lập tức cảm thấy có chút khó giải quyết, đều nhìn về phía Hàn Sâm.
- Sâm ca, xảy ra chuyện gì thế?
Tô Tiểu Kiều mang theo người của Cương Giáp Đoàn vọt ra, tiểu phân đội cùng Cương Giáp Đoàn có liên hệ thiên ti vạn lũ, cũng có thể xem như là người một nhà, nhìn thấy Hàn Sâm bị vây, người của Cương Giáp Đoàn đều vọt ra.
- Nhiều người bắt nạt ít hay sao? Tính thêm tôi nữa.
- Cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nào sao, vậy mà dám ở chỗ này đụng đến Sâm ca của bọn tôi.
- Mắt chó của mày bị mù sao? Nơi này chính là Cương Giáp Tí Hộ Sở, không cho phép chúng mày hung hăng càn quấy.
...
Không bao lâu, người của Cương Giáp Đoàn đã ba tầng trong ba tầng ngoài vây mười mấy người bọn Ninh Nguyệt ở bên trong.
- Đa tạ mọi người, Hàn Sâm vô cùng cảm kích, phần nhân tình này tôi nhớ kỹ, ngày sau nếu có chỗ nào cần tới Hàn Sâm tôi, chỉ cần một câu là được. Chuyện hôm nay là ân oán giữa tôi và Ninh Nguyệt, tự tôi giải quyết là được rồi.
Hàn Sâm vội vàng ngăn cản người của Cương Giáp Đoàn.
Người bên ngoài nhìn không ra, nhưng Hàn Sâm đã cùng Tiến Hóa Giả đánh qua không ít trận, mười mấy người bên cạnh Ninh Nguyệt, tất cả đều là Tiến Hóa Giả, hơn nữa là Tiến Hóa Giả đại viên mãn có tố chất thân thể đều đạt đến chừng 30 điểm.
Không nên xem thường mười mấy người này, nếu thật sự muốn đánh nhau, mặc dù người bên phía Hàn Sâm nhiều hơn, nhưng sẽ tử thương càng thêm thảm trọng.
- Khánh thiếu, Nguyên thiếu, chuyện này cứ khiến cho tự tôi giải quyết đi.
Hàn Sâm lại quay sang bọn Nguyên thiếu nói.
- Nếu cần thì cứ nói, nếu như có người muốn lấy nhiều hiếp ít, Khánh thiếu tôi sẽ không đồng ý.
Khánh thiếu cố ý lớn tiếng nói.
- Hàn Sâm, cậu nói như thế nào?
Ninh Nguyệt cũng không để ý tới Khánh thiếu, cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm, mười ba thần gen đại viên mãn, hơn nữa thêm chính y, hôm nay y quyết tâm muốn bắt Hàn Sâm lại, ai tới cũng vô dụng.
Ở trong Liên Minh không tiện động tay, nhưng mà ở bên trong Tí Hộ Sở, chỉ cần y không giết Hàn Sâm ở trước mắt nhiều người, ai cũng không thể thật sự làm gì y, hơn nữa nguyên bản y cũng không có ý định muốn giết Hàn Sâm.
Trên người Hàn Sâm có quá nhiều điểm đáng ngờ, có lẽ chính là thứ mà y muốn, y phải biết rõ.
- Tìm một chỗ khác bàn lại đi.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Thật sự có dũng khí.
Ninh Nguyệt khen một tiếng, khiến cho mười mấy người kia vây quanh Hàn Sâm hướng bên ngoài Cương Giáp Tí Hộ Sở mà đi.
Cương Giáp Đoàn cùng bọn Khánh thiếu muốn đi theo, nhưng bị Hàn Sâm quát lui, Hàn Sâm một là không muốn bọn họ bị liên quan đến, thứ hai là hắn cũng có tính toán của mình.
Đi thẳng tới nơi không thấy bóng người ở bên trong dãy núi, Hàn Sâm mới ngừng lại, mấy người bọn Ninh Nguyệt vẫn vây quanh hắn, không khiến cho hắn có cơ hội chạy thoát.
- Hàn Sâm, có tính toán gì không?
Ánh mắt của Ninh Nguyệt bình tĩnh nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Có ý định thúc thủ chịu trói có tính không?
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Đám người bọn Ninh Nguyệt lập tức đều ngây ra một lúc, liền Ninh Nguyệt cũng như vậy, cũng không nhịn được nao nao, một hồi lâu mới nhìn Hàn Sâm nói:
- Cậu chắc chắn chứ?
- Mười Tiến Hóa Giả thần gen đại viên mãn, thủ bút lớn như vậy, trong không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở có lẽ không tìm thấy nhà thứ hai đi? Tôi tự hỏi mình không có năng lực sống sót chạy trốn, cùng bị đánh thương tích đầy mình, còn không bằng ít chịu tội một chút.
Hàn Sâm duỗi hai tay ra, ra vẻ thúc thủ chịu trói.
Ninh Nguyệt bán tín bán nghi, sai người đi tới trói Hàn Sâm, vậy mà Hàn Sâm thật sự không phản kháng lại, mặc kệ do bọn họ dùng khóa khóa tay lại.
- Cậu không sợ tôi giết cậu?
Ninh Nguyệt nhíu mày nhìn Hàn Sâm.
- Tôi biết cậu sẽ không giết tôi, ít nhất trước khi cậu biết được đáp án.
Ngoài miệng thì Hàn Sâm nói như vậy, kỳ thật trong lòng lại âm thầm cười lạnh:
- Mày thật sự cho là khóa tao lại liền có thể giết tao? Nếu không phải là muốn biết chút chuyện từ mày, đã sớm cho mày nếm thử sự lợi hại của hai sủng vật siêu cấp thần huyết của tao rồi.
- Ở bên trong Cương Giáp Tí Hộ Sở, cậu còn có một cơ hội đào tẩu.
Ninh Nguyệt nhìn Hàn Sâm nói.
- Tốt xấu gì tôi cũng là người của tổ hành động đặc biệt an toàn, không bảo vệ người khác thì cũng thôi đi, lại khiến cho nhiều người toi mạng vì tôi như vậy, cho dù chạy được, về sau cũng không có thể diện gì để sống tiếp nữa rồi.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Giao dao găm ra, cậu có thể sống rời đi.
Ninh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói ra.
- Nếu là lúc trước, Ninh nhị thiếu gia nói như vậy tôi cũng còn sẽ có chút lo lắng, bây giờ nha, tôi rất rõ ràng, không giao thì không nhất định là sẽ chết, giao nộp thì nhất định là sẽ chết.
Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
Bành!
Lưu Lâm một quyền hung hăng nện lên trên mặt Hàn Sâm, lập tức nện cho Hàn Sâm nằm rạp xuống mặt đất, máu tươi lập tức từ khóe miệng chảy ra ngoài.
- Ông mày bây giờ sẽ khiến cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Trong giọng nói của Lưu Lâm lộ ra vẻ hung ác, rút một con dao găm ra muốn đâm lên trên người Hàn Sâm.
Lưu Lâm không thực sự đâm vào chỗ hiểm của Hàn Sâm, chỉ là hướng những chỗ khiến cho người ra thống khổ kia mà đâm vào, hơn nữa đâm vào rất chậm, từng chút lôi kéo qua lại, nhìn xem máu thịt bị cắt từng chút xíu một.
Mặt của Hàn Sâm lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh giống như hạt châu lập tức từ trên trán chảy xuống dưới, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng nào.
- Ông màu cũng không tin mày là cục sắt.
Lưu Lâm từ bên hông rút ra một cái ví da màu đen, sau khi mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều công cụ nhỏ rất kỳ quái, từ bên trong chọn lấy vài thứ ra, liền chuẩn bị động thủ với Hàn Sâm.
- Được rồi, mang hắn theo, chúng ta đi tới số 107.
Ninh Nguyệt ngăn cản Lưu Lâm, sau khi nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, mới khiến cho người mang theo Hàn Sâm cùng xuất phát.
Chương 402: Số 107
- Số 107 là nơi nào?
Hàn Sâm phun ra một ngụm máu, vẻ mặt không hề thay đổi hỏi.
- Tới nơi thì tự nhiên cậu sẽ rõ.
Ninh Nguyệt không hề nói chuyện với Hàn Sâm, chỉ dẫn theo Hàn Sâm xuất phát.
Nguyên bản Ninh Nguyệt cũng không trông cậy vào chuyện thật sự có thể từ trong miệng loại người như Hàn Sâm hỏi ra cái gì, hơn nữa mặc kệ Hàn Sâm có phải là chủng loại mà y muốn kia hay không, đều đã đến loại tình trạng này, y cũng không thể khiến cho Hàn Sâm có cơ hội.
Hàn Sâm rất là hiếu kỳ đối với số 107 ở trong miệng Ninh Nguyệt kia, nhưng căn bản là bọn Ninh Nguyệt không đàm luận những chuyện này, chỉ là dẫn hắn giống như liều mạng chạy như điên, thoạt nhìn bọn họ thực sự rất vội vàng.
Điều này Hàn Sâm cũng có thể hiểu, bọn họ đã tấn chức thành Tiến Hóa Giả, không thể ở lại không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở quá lâu, nếu không thân thể sẽ không chống đỡ nổi.
Duới tình huống như thế, Ninh Nguyệt vẫn muốn dẫn hắn đi tới số 107 kia, điều này khiến cho Hàn Sâm càng thêm hiếu kỳ đối với số 107.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng không cần tiếp tục nghi vấn quá lâu, bọn Ninh Nguyệt cưỡi tọa kỵ cấp thần huyết chạy đi, trực tiếp xuyên qua Đại Sa Mạc Bạch Ma, đi tới một sơn cốc nham thạch không có một ngọn cỏ.
Cả sơn cốc cơ hồ đều bị vách núi màu trắng bao vây, chỉ có một khe hở cho phép một người đi vào trong sơn cốc, mấy người áp giải Hàn Sâm nối đuôi nhau mà vào, lúc sắp tiến vào trong sơn cốc, Hàn Sâm mới nhìn rõ tất cả ở bên trong.
Trong sơn cốc rộng lớn, không nhìn thấy bất kỳ sinh vật khác, khắp nơi đều là nham thạch màu trắng cùng cát trắng, mà ở trung ương sơn cốc, vậy mà sinh trưởng một đóa hoa lớn kỳ dị màu đỏ như máu, đóa hoa kia tầng tầng lớp lớp giống như là hoa hồng, nở rộ dưới bầu trời.
Mà ở bốn phía đóa hoa kia có rất nhiều dây leo cùng lá cây mang theo gai nhọn hoắt, dây leo lan tràn khắp nơi trong sơn cốc, cơ hồ bao phủ cả sơn cốc vào trong đó, xem ra giống như là một căn phòng lớn lấy đóa hoa lớn màu đỏ như máu kia làm trung tâm.
Ánh mắt của Hàn Sâm nhìn quét mọi nơi, ngoại trừ đóa hoa lớn màu máu kia cùng lá cây, thì cũng không thấy vật gì khác, cũng không có phát hiện ra sinh vật khác tồn tại.
- Chẳng lẽ nơi này chính là số 107?
Hàn Sâm có chút kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, nơi này chính là số 107.
Lúc này Ninh Nguyệt lại bất ngờ trả lời Hàn Sâm, sau đó tiếp tục nói:
- Mỗi khi tập đoàn Tinh Vũ chúng tôi phát hiện ra một chỗ hư hư thực thực có dị sinh vật phía trên sinh vật thần huyết, đều làm ghi chép cùng đánh số thứ tự, đây là số 107.
- Cậu nói là đóa hoa lớn kia?
Hàn Sâm nhìn nhìn đóa hoa lớn màu máu bên trong kia, thấy thế nào cũng chỉ là thực vật mà thôi, mặc dù lớn tới khổng lồ, nhưng cũng không thể là dị sinh vật.
- Rất nhanh cậu sẽ biết, đi vào sơn cốc đi.
Ninh Nguyệt không trả lời, lại khiến cho mọi người lấy ra cung tên, ám khí cùng binh khí nhắm ngay vào Hàn Sâm, muốn đuổi Hàn Sâm vào trong sơn cốc.
- Đi vào.
Sau khi Lưu Lâm cởi khóa cho Hàn Sâm, liền hung hăng đẩy một cái lên người hắn.
- Bên trong có cái gì?
Hàn Sâm bị đẩy lảo đảo ngã xuống, lại không thèm để ý đến Lưu Lâm, nhìn Ninh Nguyệt hỏi.
Ninh Nguyệt không đòi thú hồn của hắn, mà dây leo ở trong sơn cốc này mặc dù rất nhiều, nhưng mà chỉ cần có cánh thần huyết, muốn bay ra ngoài cũng không phải là việc gì khó, hắn thật sự có chút không nhìn ra, sơn cốc như vậy làm sao có thể vây khốn hắn được.
- Bây giờ giao ra dao găm, cậu có thể không cần đi vào.
Ninh Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Tôi không muốn giao ra dao găm, nhưng mà lúc này tôi cũng không muốn đi vào.
Hàn Sâm nhìn Ninh Nguyệt nói.
- Cậu có thể thử giết chết đám người chúng tôi, sau đó lao ra.
Ninh Nguyệt khẽ cười nói.
Lời này của Ninh Nguyệt, khiến cho bọn Lưu Lâm cười lạnh liên tục, nguyên một đám cầm binh khí nhắm vào Hàn Sâm, dáng vẻ kia giống như đang nói, mau lên đi, nếu không bọn ông sẽ chém mày thành tám khối.
Chẳng ai sẽ cho rằng, Hàn Sâm có thể ở trước mặt mười bốn Tiến Hóa Giả bọn họ xông ra.
Huống gì Hàn Sâm còn bị khóa, nửa người trên cơ hồ là không có cách nào nhúc nhích, đây là loại khóa khớp đặc chế bằng thép Z trong Liên Minh, chủ yếu dùng để khóa các khớp xương của người lại, liền coi như là Tiến Hóa Giả bình thường, cũng không thể tránh thoát khỏi loại khóa khớp này.
Trừ phi là Tiến Hóa Giả mạnh mẽ có tố chất thân thể đạt tới bảy tám mươi điểm, mới có thể bằng vào sức mạnh bản thân giãy giụa khỏi loại khóa khớp này.
- Ninh nhị thiếu gia, cậu cần gì nhất định phải ép tôi tới tử lộ, nếu như cậu còn hận trước đây tôi giết thế thân của cậu, cùng lắm thì tôi bồi thường là được.
Ánh mắt của Hàn Sâm nhìn thẳng ánh mắt của Ninh Nguyệt.
- Nếu như cậu chỉ đắc tội với tôi…tôi tuyệt sẽ không tìm cậu gây chuyện, chỉ tiếc là cậu đã lấy được đồ vật gì đó không nên có được, giao ra đồ vật hoặc là đi vào trong cốc, chính cậu chọn đi.
Ninh Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Tôi lựa chọn giết người.
Thân thể Hàn Sâm đột nhiên run lên, thân thể vặn vẹo quỷ dị, những chiếc khóa khớp đó đang khóa hắn lại, vậy mà giống như là đã mất đi da gân để giữ, lần lượt từ trên người hắn rớt xuống.
Hôm nay Hàn Sâm đã tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật lâu rồi, lực khống chế đối với thân thể càng ngày càng mạnh, cốt cách cùng cơ bắp của thân thể di động, so với Súc Cốt Công còn mạnh hơn một bậc, những chiếc khóa khớp này đối với hắn cơ bản là không có tác dụng thực tế gì cả.
Sau khi loại bỏ những chiếc khóa kia, Hàn Sâm trực tiếp triệu hoán ra dao găm Cổ Huyền Lang, hướng về Ninh Nguyệt điên cuồng đâm tới.
Ninh Nguyệt cũng không kinh ngạc, triệu hồi ra một thanh kiếm, cũng đâm tới Hàn Sâm, đồng thời mười ba Tiến Hóa Giả kia đều từng người triệu hoán ra binh khí, vây công tới Hàn Sâm.
Nếu như Hàn Sâm cố ý dùng dao găm chém giết Ninh Nguyệt, thân thể của hắn chắc chắn sẽ bị binh khí của mười ba Tiến Hóa Giả đâm trúng, đành phải thu tay lui lại, vung ngược tay lên, chém về phía những người khác.
Cường độ thân thể bây giờ của Hàn Sâm, so với thần thể Tiến Hóa Giả còn kém hơn một chút, mặc dù có thể dùng Cổ Tà Chú cùng Phụ Hà tăng lực lượng cùng tốc độ của mình lên, nhưng mà cường độ thân thể lại không có cách nào tăng lên, nếu bị những Tiến Hóa Giả này chém trúng, cũng sẽ bị thương, cho nên Hàn Sâm cũng không dám thật sự là không quan tâm.
Nhưng Hàn Sâm phát hiện ra mình vậy mà đã rơi vào trong khốn cảnh, cho dù sử dụng Cổ Tà Chú cùng Phụ Hà tăng lực lượng cùng tốc độ của mình lên, khiến cho tố chất vượt qua những Tiến Hóa Giả này, hcộng thêm dao găm Cổ Huyền Lang vô cùng cứng rắn, vẫn khó có thể thoát khỏi khốn cảnh bị vây công.
Thậm chí muốn tổn thương một người hủy một món binh khí đều khó có khả năng, mười ba thanh binh khí khác nhau hướng về Hàn Sâm không ngừng điên cuồng đánh tới, nhất thời khiến cho Hàn Sâm lâm vào bên trong hoàn cảnh tuyệt đối xấu, chỉ có thể không ngừng thối lui vào trong sơn cốc.
Đó cũng không phải là mười ba Tiến Hóa Giả kia có bao nhiêu lợi hại, mấu chốt trong đó vẫn là ở trên người Ninh Nguyệt.
Kiếm pháp của Ninh Nguyệt cũng không thể nói là sắc bén, thậm chí có thể nói là có chút tán loạn, có đôi khi thậm chí không hề đâm về phía Hàn Sâm, ngược lại còn đâm về không trung.
Thế nhưng mà chính là kiếm pháp không hiểu thấu như vậy, cùng thế công của mười ba người kia phối hợp lại, lại khiến cho thế công có chút tán loạn của mười ba người kia, nghiễm nhiên trở nên giống như là trận pháp tinh vi, giết cho Hàn Sâm không thể không lui, thậm chí ngay cả cơ hội phản công đều không có, mặc dù có lưỡi dao sắc bén vô kiên bất tồi, nhưng mà ngay cả trở tay phản công một đòn đều không làm được, chỉ có thể không ngừng lui lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận