Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1388. Băng Ngọc Khô Lâu

Hắc Sơn Thần tuy không cảm giác được Băng Ngọc Khô Lâu lợi hại
chỗ nào, nhưng trong lòng vẫn rùng mình, dù sao cũng là Gien hạch được kho gien hạch trực tiếp xếp ở vị trí thứ nhất, xuất hiện biến hóa như thế, khiến hắn cũng có chút kinh hãi.
Hắc Sơn Thần cố gắng điều động Thần Luân Chi Quang, muốn phá hủy Băng Ngọc Khô Lâu nho nhỏ kia, nhưng ánh sáng màu vàng chiếu tới trên người Băng Ngọc Khô Lâu đang ngồi xếp bằng, lại không thể khiến cho xương cốt của nó tan rã một chút nào.
Ngược lại càng khiến xương cốt của nó giống như bị nhuộm một tầng kim quang thủy tinh, nhìn càng thêm thánh khiết và tà ác, hai cảm giác đối lập này dùng trên người Băng Ngọc Khô Lâu khiến người ta cảm thấy vô cùng hài hòa.
Dưới thần quang, cuối cùng Băng Ngọc Khô Lâu cũng mở mắt, trong mắt là băng quang xanh ngọc, như vòng xoáy thủy tinh.
Răng rắc ! Răng rắc !
Thân thể khô lâu khẽ động, phát ra từng tiếng xương cốt kỳ dị, giống như đã rất lâu không động đậy vậy.
Kích thước khô lâu rất nhỏ, chỉ cao hơn nắm đấm một chút, nhưng lại không khác gì nhân loại, xương cốt trên người không thiếu một khối, mặc dù là một bộ xương khô, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp tinh xảo, nói là tác phẩm nghệ thuật cũng không đủ.
Khô lâu kia đứng trong Thần Luân Chi Quang, từng bước đi về phía Hắc Sơn Thần đi qua, Thần Luân Chi Quang vậy mà không có cách nào †ạo thành nửa điểm tổn thương đối với thân thể của nó, dù Hắc Sơn Thần điều động Thần Quang thế nào, đều không có tác dụng gì với nó.
Tốc độ Băng Ngọc Khô Lâu càng chạy càng nhanh, cuối cùng hóa thành một đạo băng quang, trực tiếp bắn tới Hắc Sơn Thần.
Hắc Sơn Thần cắn răng một cái, triệu hoán Thần Luân Chi Tâm tới nghênh đón, hắn muốn liều mạng dù Thần Luân Chi Tâm bị hủy, cũng phải xem Băng Ngọc Khô Lâu mê ngươi kia đến cùng lực lượng đến đâu.
Bành !
Băng quang lập tức va chạm vào Thần Luân Chi Tâm, Hàn Sâm có thể thấy rõ ràng, cốt quyền của Băng Ngọc Khô Lâu nho nhỏ đánh vào Thần Luân Chi Tâm như trăng lưỡi liềm kia.
Hàn Sâm vốn đang kỳ vọng Băng Ngọc Khô Lâu có thể dùng một quyền đánh nát Thần Luân Chi Tâm, nhưng tình huống đó cũng không có xảy ra, Băng Ngọc Khô Lâu đánh một quyền vào Thần Luân Chi Tâm, lập tức thu quyền lui lại, thân thể lại một lần nữa ngồi xếp bằng xuống trên không trung, băng quang xanh ngọc trong mắt cũng dần dần biến mất.
“Mình còn tưởng rằng có lực lượng đặc biệt hơn người gì, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi. ” Hắc Sơn Thần thấy Thần Luân Chi Tâm căn bản không bị hao tổn, lập tức cười lạnh.
Nhưng nụ cười của hắn chỉ trong chớp mắt đã cứng đờ trên mặt, hắn muốn điều khiển Thần Luân Chi Tâm một lần nữa phát động công kích, nhưng lại phát hiện mình và Thần Luân Chi Tâm đã mất đi liên hệ, không thể khống chế Thần Luân Chi Tâm.
Cho đến lúc này, cuối cùng Hắc Sơn Thần mới nhìn thấy, Thần Luân Chi Tâm tuy vẫn còn lơ lửng ở đó, nhưng ở vị trí vừa rồi bị cốt quyền của Băng Ngọc Khô Lâu đánh trúng, màu vàng nhạt dần biến thành băng ngọc, hơn nữa màu băng ngọc rất nhanh lan tràn trên trăng lưỡi liềm kia, trong nháy mắt đã khiến Thần Luân Chi Tâm biến thành băng ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật dùng ngọc thạch điêu khắc thành, ở trên lại không có nửa phần vầng sáng.
Lúc này Thần Luân Chi Tâm đã không thể lơ lửng giữa bầu trời nữa, lực lượng giống như đã mất hết, trực tiếp rơi xuống mặt đất dưới cổ thành, đã rơi vào cát vàng bị cát bụi vùi lấp.
“PHỐC ! ” Hắc Sơn Thần há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hắn cảm giác mình giống như bị khoét mất trái tim vậy, trong thân thể như thiếu một bộ phận.
Hắc Sơn Thần biết rõ đây là tình huống gì, vừa rồi khi chiến đấu với một dị sinh vật có Gien hạch Hoàng Kim, khi Thần Luân Chi Tâm của hắn bị phá hủy, chính là loại cảm giác này.
Nhưng bây giờ Thần Luân Chi Tâm của hắn ở chỗ này, cũng không bị phá hủy, thân thể của hắn lại có tình trạng như vậy, khiến trong lòng Hắc Sơn Thần tràn ngập bất an.
Hơn nữa dựa theo tình huống bình thường, khi Gien hạch chiến đấu, Gien hạch một bên bị phá hủy, chính là đã thất bại, chủ nhân Gien hạch sẽ lập tức bị bắn ra chiến trường gien mới đúng.
Nhưng bây giờ hắn cũng không có bị bắn ra chiến trường, nói cách khác Gien hạch của hắn cũng không bị hủy diệt.
Khi Hắc Sơn Thần đang kinh hãi, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đúng là chủ nhân của Băng Ngọc Khô Lâu.
Vẻ mặt Hàn Sâm lạnh như băng, một quyền giết tới Hắc Sơn Thần, thế lực nơi ẩn núp Thần Vực cường đại như thế, muốn tiêu diệt con chó đen và người phụ nữ kia, một kẻ như Hắc Sơn Thần, tương lai cũng sẽ là lực cản cực lớn, hiện tại giết được một người, tương lai sẽ thiếu một phân uy hiếp.
Nếu như đã là địch nhân, vậy hắn không cần thiết phải hạ thủ lưu tình, Hàn Sâm mượn cơ hội đến gần Hắc Sơn Thần, dùng lực lượng Một Tay Che Trời, muốn trực tiếp giết Hắc Sơn Thần, không để cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Hắc Sơn Thần chỉ cần bỏ quyền là có thể rời khỏi Kho gien hạch, Hàn Sâm chỉ có cơ hội một kích này, nếu không thể thành công, Hắc Sơn Thần có khả năng sẽ bỏ quyền rời khoit chiến trường.
“Mày dám động vào tao, Thần Vực nhất định sẽ xé xác mày thành muôn mảnh. ” Hắc Sơn Thần nhìn thấy một quyền kia đánh tới, không biết vì cái gì, trong lòng hắn vô cùng bất an, muốn bỏ quyền rời khỏi đã không kịp, trực tiếp lạnh lùng quát.
“Thần Vực rác rưởi, tao gặp một người thĩe giết một người. ” Hàn Sâm lạnh như băng đáp lại, nắm đấm đã đánh vào trên người của Hắc Sơn Thần.
Hắc Sơn Thần toàn lực ngưng tụ lực lượng, giơ tay chặn lại quả đấm của Hàn Sâm, nhưng trong nháy mắt khi hai quyền chạm vào nhau, hai mắt Hắc Sơn Thần trừng lớn lên.
Hắn cũng không cảm giác được lực lượng của mình va chạm với lực lượng của Hàn Sâm, chỉ cảm giác thấy thân thể mình bị một quyền của Hàn Sâm đập gãy vậy, cả người khẽ nhói một cái, sắc mặt lập tức đại biến, tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thế nhưng không đợi Hắc Sơn Thần kêu ra tiếng, thân thể đã như là tượng đá vỡ vụn, hóa thành bụi theo gió tán đi, rơi xuống đống cát ở dưới, ngay cả dấu vết cũng không để lại.
Lực lượng Một Tay Che Trời quá mức hung tàn, tuy xuất thân Hắc Sơn Thần rất tốt, nhưng dù sao còn chưa chính thức lớn lên, tố chất thân thể còn chưa đủ mạnh, không ngăn cản nổi một kích phá hư trật tự nghịch thiên kia.
“Săn giết sinh vật siêu cấp thần ấu thể Hắc Sơn Thần, không thu được thú hồn, Gien hạch Đồng Thau Thần Luân Chi Tâm bị phong ấn, không thể ăn máu thịt.”
Trong đầu Hàn Sâm vang lên tiếng săn giết thành công, một nhân vật như Hắc Sơn Thần, cũng mới chỉ là sinh vật siêu cấp thần ấu thể mà thôi.
Sau khi Hàn Sâm chém giết Hắc Sơn Thần, lại đi xem Băng Ngọc Khô Lâu, Băng Ngọc Khô Lâu vẫn ngồi xếp bằng ở nơi đó, bên ngoài thân đã bị khói màu ngà sữa bao phủ, sương khói kia dần dần ngưng tụ thành vỏ trứng màu ngà sữa, không bao lâu sau lại một lần nữa biến thành một viên Tinh Đản, giống lúc trước như đúc, không có bất kỳ biến hóa nào.
Hàn Sâm thu Tỉnh Đản lại, thuận tay nhặt Thần Luân Chi Tâm bị vùi dưới đống cát, sau đó rời khỏi gien chiến trường.
Đám sinh vật Thái Nhất Thần Hoàng đợi trong kho gien hạch Đồng Thau, đều đang đợi xem kết quả của trận chiến này, nhưng đáng tiếc chỉ có người khiêu chiến mới có thể tiến vào gien chiến trường, bọn hắn cũng không biết là ai khiêu chiến Tinh Đản, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tấm bia xếp hạng Gien hạch Đồng Thau để xem, hy vọng có thể nhìn thấy một chút biến hóa.
Đột nhiên, trên tấm bia đá lại thật sự có biến hóa, Tinh Đản ở vị trí đệ nhất không có thay đổi, Thần Luân Chi Tâm xếp ở vị trí thứ tư lại đột
nhiên biến mất không thấy gì nữa, Gien hạch phía sau đều thuận thế tiến thêm một vị trí, bù vào vị trí trống của Thần Luân Chi Tâm.
Đám người Thái Nhất Thần Hoàng quá kinh hãi, bọn hắn hiểu rõ ràng điều này đại biểu cho cái gì.
Trong chiến đấu Gien hạch, cho dù Gien hạch bị phá hủy, xếp hạng cũng sẽ không bị hủy bỏ, dù sao chỉ cần chủ nhân vẫn còn, Gien hạch còn có thể ngưng tụ một lần nữa.
Xếp hạng trực tiếp bị xóa đi, vậy cũng chỉ có một tình huống, chủ nhân gien hạch đã chết trận.
Hết chương 1388.
Bạn cần đăng nhập để bình luận