Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 871: Quan Tài Màu Đen

Bên dưới cây Dạ Quỷ Thụ Vương đã biến thành một mảnh tu la địa ngục, Linh thẳng tắp đi tới chỗ Dạ Quỷ Thụ Vương, những nơi đi qua khắp nơi đều là thi thể dơi khổng lồ, lúc Linh đi đến trước Dạ Quỷ Thụ Vương, đã không nhìn thấy một con dơi còn sống, tàn thi cùng máu đen chảy đầy đất.
Dạ Quỷ Trùng ở trên bầu trời bay loạn tứ tán, cũng không dám tới gần Linh bên này, Dạ Quỷ Thụ Vương kia tựa hồ cũng hơi run rẩy, phát ra tiếng lá cây soẹt soẹt rè rè.
Mặt Linh không thay đổi đi đến trước Dạ Quỷ Thụ Vương, đưa bàn tay vuốt ve thân cây, trong con mắt màu tím lộ ra tâm tình mê mang cùng nghi hoặc đan xen rất phức tạp.
Bành!
Hàn Sâm đang nghi ngờ đến cùng là Linh đang làm gì, lại nhìn thấy Linh dùng một quyền đánh lên trên thân cây Dạ Quỷ Thụ Vương, lập tức đánh nứt vỏ cây ra, mảnh gỗ vụn vẩy ra tứ tán.
Không có bất kỳ dừng lại nào, một nắm đấm khác của Linh cũng đánh tới, hai tay không ngừng đánh ra, đánh Dạ Quỷ Thụ Vương mảnh gỗ vụn cùng vỏ cây bay tán loạn, không bao lâu đã đánh ra một hốc cây có đường kính vượt qua một mét.
Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện ra, bên trong Dạ Quỷ Thụ Vương trống rỗng, Linh chỉ là đánh bay một tầng vỏ cây cùng tầng gỗ thật mỏng ở phía ngoài, hốc cây đã hiển lộ ra.
Mắt thấy Linh chui vào trong hốc cây, Hàn Sâm muốn thử xông tới, nhưng mà mới vừa bước vào trong phạm vi ngàn mét, đã lập tức cảm thấy khí tức sinh mệnh toàn thân đều bị hút ra ngoài.
Mà ngay cả Tiểu Ngân Ngân trên bả vai hắn cũng giống như thế, Tiểu Ngân Ngân kinh hô một tiếng, trực tiếp từ trên bờ vai Hàn Sâm nhảy xuống, lao ra khỏi phạm vi Dạ Quỷ Thụ Vương.
Hàn Sâm đi về phía trước vài bước, phát hiện ra khí tức sinh mệnh xói mòn càng thêm lợi hại, chỉ có thể bất đắc dĩ lui trở ra, thật sự đi tiếp nữa, chỉ sợ hắn sẽ già yếu mà chết giống như bọn Lưu Phương đã nói.
Thế nhưng mà Linh đã tiến vào trong hốc cây, Hàn Sâm ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy tình huống bên trong, Động Huyền Khí không thấy được khoảng cách xa như vậy, mặt nạ Quỷ Nhãn cũng bị ngăn cách, căn bản nhìn không thấy khí tức sinh mệnh ở trong hốc cây.
Hàn Sâm lo lắng không biết rốt cuộc là trong hốc cây có xảy ra chuyện gì hay không, chỉ là ngẫu nhiên có thể nghe được bên trong hốc cây truyền ra âm thanh gỗ bị vỡ vụn.
Cả cây Dạ Quỷ Thụ Vương giống như núi đều đang run rẩy, những đóa hoa kia đều đang suy bại, từng đám cánh hoa dạ quang héo tàn, khắp nơi trên bầu trời đều là cánh hoa đang tung bay, cả bầu trời đều bị bao phủ bởi cánh hoa.
Không chỉ là Dạ Quỷ Thụ Vương, cánh hoa trong toàn bộ Dạ Quỷ Lâm đều đang héo tàn, gió thổi qua, cánh hoa màu hồng phấn tung bay đầy trời, cảnh tượng kia vừa quỷ dị lại vừa mỹ lệ.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Lưu Phương cùng Vương Kiến lộ ra vẻ mặt kinh hãi chạy tới, Dạ Quỷ Lâm xảy ra động tĩnh lớn như vậy, đã sớm kinh động đến bọn họ, bọn họ suy đoán là Hàn Sâm bên này xảy ra chuyện gì, hai người liền cùng một chỗ chạy tới, xem có xảy ra chuyện gì.
Hàn Sâm lắc đầu, chỉ là nhìn chằm chằm vào hốc cây trên thân Dạ Quỷ Thụ Vương kia.
Đột nhiên, vị trí nơi trú quân truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, làm cho Lưu Phương cùng Vương Kiến lại càng thêm hoảng sợ.
- Không xong, nơi trú quân bên kia hình như đã xảy ra chuyện.
Lưu Phương quay người lại chạy trở lại nơi trú quân bên kia.
Mặc dù Hàn Sâm rất muốn xông vào trong hốc cây nhìn xem là tình huống như thế nào, nhưng mà hắn không thể, hơi do dự một chút, liền theo Lưu Phương chạy tới nơi trú quân bên kia, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Ba người còn chưa kịp chạy đến nơi trú quân, liền thấy có hai người lộ ra vẻ mặt kinh hãi đang chạy trốn, trên người còn có rất nhiều vết máu, nhưng cũng rõ ràng có thể nhìn ra, những vết máu đó cũng không phải là của bọn họ,không biết là máu tươi của người nào vẩy lên trên người bọn họ.
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Kiến giữ chặt một người lại hỏi.
- Quỷ. . . quỷ. . . có quỷ. . .
Hai người kia giống như là bị hù phát điên rồi vậy, kêu vài tiếng liền tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Hàn Sâm không nói lời nào, nhanh chóng phóng tới nơi trú quân, đã thấy nơi trú quân đã là một vùng phế tích, khắp nơi đều là đất vàng, chỗ đất trống duy nhất không có Dạ Quỷ Thụ sinh trưởng đã vỡ ra một lỗ hổng lớn, giống như là một hố đất lớn, trong hố đất có một thứ hình chữ nhật đen như mực, dài hai ba mét, thoạt nhìn hẳn là bằng gỗ chế thành, một đầu rộng một đầu hẹp, bên trên hình tròn dưới đáy hình vuông, hình dạng vô cùng quỷ dị.
- Đây là. . . quan tài à?
Hàn Sâm nhìn đồ vật hình chữ nhật kia, thấy thế nào cũng giống như là quan tài nhân loại dùng hạ táng ở thời đại viễn cổ.
Mà ở thời đại này, từ mấy ngàn năm trước đã không còn có những thứ này nữa, chỉ có ngẫu nhiên ở các tác phẩm khoa học phổ cập hoặc là ở bên trong điện ảnh và kịch truyền hình thời đại viễn cổ, mới có thể nhìn thấy loại đồ vật quan tài này.
Loại sản phẩm mang tư tưởng phong kiến mê tín của nhân loại ở thời đại viễn cổ, ở bên trong Liên Minh cũng chỉ có ở trong viện bảo tàng mới có thể nhìn thấy thực thể. Nhưng mà ở bên trong Tí Hộ Sở này, vậy mà lại có một bộ quan tài gỗ đen như mực, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Chưa từng nghe nói qua dị sinh vật và Dị Linh còn biết sử dụng loại vật như quan tài này, đó căn bản là chuyện không thể nào.
Cho dù Dị Linh chết, đó cũng là Linh Hồn Chi Thạch tự hủy, không để lại bất cứ thứ gì, dùng quan tài có ích lợi gì?
Dị sinh vật lại càng không khả năng sẽ có loại vật như quan tài này, dù dị sinh vật thông minh như thế nào đi nữa, cũng không có loại tư tưởng mê tín này, càng không có loại chuyện dùng quan tài chôn cất.
Sống trong tự nhiên, quy về tự nhiên, sau khi dị sinh vật chết liền phản bản quy nguyên, một thân huyết nhục hoặc là chôn ở trong đất, hoặc là bị dị sinh vật khác ăn, căn bản sẽ không có loại chuyện này.
- Chẳng lẽ là có nhân loại mang theo một bộ quan tài đi vào chôn ở chỗ này?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm kinh nghi bất định.
Mà Lưu Phương cùng Vương Kiến lại giống như là có chút sợ tới choáng váng, bọn họ qua nhiều năm như vậy, đều ngủ ở bên trên một bộ quan tài.
Không hề nghi ngờ, sở dĩ vùng này không có Dạ Quỷ Thụ sinh trưởng, nhất định là có liên quan gì đó tới cái quan tài này.
Đáng sợ hơn là, những người trong doanh địa kia, lúc này đều là thất khổng chảy máu ngã ở gần quan tài màu đen kia, thân thể co ro, giống như rút nhỏ đi rất nhiều, cơ bắp đều khô lại rồi.
Mà ở trên mặt đất đều đã chảy đầy máu tươi, xem tình huống kia, không biết làm sao mà máu của bọn họ, toàn bộ đều từ trong thân thể chảy ra, chỉ sợ ngay cả một giọt cũng không lưu lại.
Mà nhìn trên người bọn họ, lại không có một chút vết thương nào, máu tươi giống như là sống sờ sờ từ trong thất khổng chảy ra.
Lưu Phương cùng Vương Kiến đều có chút hoảng sợ nhìn tới chiếc quan tài đen như mực kia, nắp quan tài không ngừng run rẩy động đậy, phát ra tiếng vang thình thịch, giống như là có đồ vật gì đó muốn từ bên trong lao ra ngoài.
Hàn Sâm nhìn chòng chọc vào đồ vật giống như cỗ quan tài kia, nhưng mà mặc dù đã sử dụng mặt nạ Quỷ Nhãn, vẫn không cách nào nhìn thấy bên trong có khí tức sinh mệnh lưu chuyển.
Chỉ là linh thức khiến cho Hàn Sâm mơ hồ cảm thấy có chút bất an, nhưng mà cũng chỉ là bất an mà thôi.
Bành!
Sau một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài cứ thế bị đẩy ra một cái khe hở, bên trên có rất nhiều đinh quan tài bay vụt ra, từng cái đều dài cỡ nửa xích, hết sức thô ráp, đinh kim loại hiện tại căn bản không có biện pháp so sánh với, lại có một loại dã tính cùng khí tức tử vong không rõ, màu đen kịt đỏ sậm quỷ dị không nói lên lời.
Bành!
Nắp quan tài lại bị lực lượng đẩy ra một chút, lộ ra một khe hở có thể dung nạp quả đấm của một người vươn ra, nhưng mà bên trong vẫn là một mảnh đen như mực, dùng thị lực của Hàn Sâm cũng không nhìn thấy bên trong có đồ vật gì cả.
BA~!
Đột nhiên, một bàn tay tái nhợt từ trong quan tài giống như lỗ đen kia đưa ra ngoài, vịn lấy biên giới nắp quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận