Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 467: Tinh Hạch Ký Sinh

- Ban trưởng!
Nhìn thấy chiến giáp của Lý Lộ bị bắn nổ, hai tên lính ở phía sau giống như là phát điên giơ súng laser lên điên cuồng bắn tới đám chiến giáp màu máu ở phía sau.
- Tiến đến, đều lui về.
Kỷ Yên Nhiên kêu to với hai tên lính kia, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Mặc dù hai tên lính kia bắn nổ mấy chiếc chiến giáp màu máu, nhưng lại bị vô số chiến giáp màu máu khác bắn xuyên qua.
- Đi.
Hàn Sâm quát to lên một tiếng, điều khiển chiến giáp đẩy chiến giáp của Kỷ Yên Nhiên một cái.
Nhìn đồng loại chết đi, mặc dù đều là người không quen biết lắm, nhưng Hàn Sâm cũng có chỗ xúc động, tuy nhiên hiện tại cũng không phải thời điểm bi thương, hắn không thể nhìn Kỷ Yên Nhiên cũng chết đi giống như những binh sĩ kia.
Kỷ Yên Nhiên phục hồi lại tinh thần, cắn răng điều khiển chiến giáp chạy vào bên trong di tích, bọn họ phải mau cắt đuôi đám tinh hạch mô phỏng kia, nếu không cả cô và Hàn Sâm đều phải chết.
Đằng sau cánh cửa tinh thể màu đen là một cái đường hầm tinh thể, Kỷ Yên Nhiên mang theo Hàn Sâm tiến về phía trước, nhưng lại không dám đi quá nhanh, không bao lâu liền thấy những tinh hạch mô phỏng biến thành chiến giáp màu máu đã đuổi tới phía sau.
- Đừng quan tâm nhiều như vậy, chạy mau.
Hàn Sâm biết Kỷ Yên Nhiên đang lo lắng cơ quan ở bên trong di tích, nhưng mà nếu hiện tại bọn họ không chạy, vậy lúc nữa bọn họ sẽ không còn mạng để chạy nữa rồi.
Hơn nữa lúc trước có lẽ tổ nghiên cứu đã đi vào đây, nếu có cơ quan gì, bọn họ đều đã động tới hết rồi.
Kỷ Yên Nhiên bị Hàn Sâm hô lên như vậy, lập tức đã hiểu rõ ra, điều khiển chiến giáp chạy như điên về phía trước, nhưng mà mới chạy được mấy ngàn mét, liền vọt vào bên trong một chỗ kiến trúc cực lớn giống như là hầm trú ẩn, hơn nữa ở bên trong kiến trúc có rất nhiều lối đi, giống như là cửa sổ của phật tháp bát giác thông suốt bốn phương vậy.
- Chúng ta đi hướng nào?
Kỷ Yên Nhiên nhìn thoáng qua, những con đường kia cơ hồ giống nhau như đúc, căn bản không nhìn ra nên đi hướng nào.
Hơn nữa mấy con đường kia cũng quá nhỏ, chiến giáp không có cách nào tiến vào.
- Theo anh.
Hàn Sâm cắn răng một cái, trực tiếp từ trong chiến giáp đi ra, để cho chiến giáp biến thành vali xách tay, cầm lên liền chạy vào bên trong một lối đi.
Kỷ Yên Nhiên cũng học theo Hàn Sâm, chạy theo Hàn Sâm vào bên trong.
Hàn Sâm vừa mới đi vào trong đường hầm đã gọi thú hồn Tuyết Nha Lang ra, chỉ thấy một con tọa kỵ Tuyết Lang xuất hiện ở trước mặt Hàn Sâm, chỉ có điều Hàn Sâm cũng không muốn cưỡi nó, chỉ lệnh cho nó chạy về phía trước.
Hàn Sâm có ý định cầm Tuyết Nha Lang dò đường, hiểu biết của hắn đối với di tích Tinh Tộc hết sức có hạn, nhưng mà Kỷ Yên Nhiên đã không có chủ ý gì, như vậy hắn nhất định phải làm ra một cái quyết định, cho dù không biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng vẫn phải ra quyết định, do dự sẽ chỉ khiến cho bọn họ rơi vào trong nguy cơ lớn hơn.
Tuyết Nha Lang chạy ở phía trước, Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên mang theo rương chiến giáp theo ở phía sau, chỉ là lối đi này thông suốt bốn phương, mặc dù cũng không có nguy hiểm gì, nhưng mà chỉ chốc lát sau hai người đã không phân biệt ra nổi phương hướng rồi.
- Phía sau tựa hồ không nghe thấy âm thanh gì nữa rồi, chúng ta dừng lại đi.
Chạy tới một chỗ giống như cầu vượt, Hàn Sâm dừng bước nhìn lên một đám pho tượng tinh thể quỷ dị ở dưới cầu.
Kỷ Yên Nhiên cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên không nghe thấy gì nữa, cô âm thầm thở dài một hơi, theo ánh mắt của Hàn Sâm nhìn tới mấy pho tượng tinh thể cao tới mười mấy mét ở phía dưới.
Những pho tượng đó sử dụng tinh thể có màu sắc bất đồng tạo thành, đều là một vài đồ vật có hình thù kỳ quái, có lẽ không có quan hệ gì tới nhân loại, cũng không giống như động vật, thoạt nhìn có một loại cảm giác kỳ quái.
- Những thứ kia là thần minh mà Tinh Tộc sùng bái, bên trong đại đa số di tích Tinh Tộc đều có tượng thần như vậy.
Kỷ Yên Nhiên vừa giải thích, vừa quan sát bốn phía.
Hàn Sâm tựa hồ như không nghe thấy Kỷ Yên Nhiên nói chuyện, ánh mắt nhìn chòng chọc vào một pho tượng tinh thể.
- Đi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Hàn Sâm nắm chặt rương chiến giáp, quát lạnh pho tượng tinh thể trước mắt.
Kỷ Yên Nhiên nghi ngờ nhìn về phía pho tượng kia, cũng không phát hiện ra thứ gì, nhưng ngay lập tức lại nhìn thấy có một người từ đằng sau pho tượng chạy ra.
- Đường Tín? Tại sao anh lại ở chỗ này? Những người khác đâu?
Sau khi Kỷ Yên Nhiên nhìn rõ ràng người này, lập tức nhíu mày hỏi.
- Không biết, chúng tôi tản ra, tại sao hai người lại tới đây?
Đường Tín vừa tiến lại gần vừa nói.
- Đứng lại, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
Hàn Sâm đột nhiên từ bên hông rút ra súng laser cỡ nhỏ, lạnh lùng chỉ vào Đường Tín nói.
- Tại sao phải đứng lại?
Đường Tín lại không để ý tới Hàn Sâm, tiếp tục đi tới chỗ bọn Hàn Sâm.
Đùng!
Không có chút do dự nào, Hàn Sâm liền bắn một phát tới đầu Đường Tín, lập tức bắn vỡ đầu Đường Tín.
- Hàn Sâm, anh làm gì thế?
Kỷ Yên Nhiên càng hoảng sợ, không biết tại sao Hàn Sâm lại phải làm như thế.
Nhưng mà Kỷ Yên Nhiên biết Hàn Sâm có lý do của hắn, mặc dù Đường Tín và Hàn Sâm có chút khúc mắc, nhưng Kỷ Yên Nhiên biết Hàn Sâm không phải là loại người vì một chút chuyện như vậy mà ra tay giết người.
Không cần Hàn Sâm giải thích, Kỷ Yên Nhiên lập tức nhìn ra điểm không đúng, đầu Đường Tín đã bị bắn nát, nhưng mà người vẫn không ngã xuống, chỉ là bị đánh xoay vài vòng.
Cô lập tức nhìn thấy ở trên lưng Đường Tín có một viên tinh thể màu đỏ nhạt giống như trứng vịt, khảm lên trên lưng y, dọc theo tinh thể có nhiều sợi tia máu nhỏ như sợi tóc, rậm rạp chằng chịt sinh trưởng ở trên da thịt sau lưng Đường Tín, phát ra ánh sáng màu đỏ hơi yếu, giống như là trái tim đang rung động, thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa khiến cho người ta buồn nôn.
- Tinh hạch ký sinh!
Sắc mặt của Kỷ Yên Nhiên đại biến, lập tức cũng giống như Hàn Sâm rút súng nhắm ngay tinh hạch trên lưng Đường Tín, chuẩn bị muốn nổ súng.
Nhưng Kỷ Yên Nhiên còn chưa kịp bắn, liền thấy bên trong tinh hạch duỗi ra nhiều sợi tơ máu nhỏ giống như sợi tóc, cũng không biết là có mấy ngàn mấy vạn sợi, giống như là mái tóc màu đỏ ngòm, trong nháy mắt đã bao phủ cả người Đường Tín vào trong đó, thoạt nhìn như một cỗ xác ướp bị tơ máu bao vây lại.
Đùng đùng!
Kỷ Yên Nhiên và Hàn Sâm cùng bắn mấy phát tới Đường Tín giống như xác ướp kia, nhưng lại không có tác dụng gì, súng laser bắn lên trên những tơ máu, chỉ cắt đứt một bộ phận tơ máu, nhưng mà nó lại nhanh chóng mọc ra một lần nữa.
- Súng laser vô dụng, dùng vũ khí thú hồn đi.
Đột nhiên một âm thanh truyền tới, bọn Hàn Sâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giáo sư Lý Minh Đường cùng mấy người trẻ tuổi ở trong một đường hầm cách đó không xa đi tới, nói chuyện chính là Lý Minh Đường.
Hàn Sâm còn chưa kịp triệu hồi ra thú hồn, đã thấy bên cạnh Lý Minh Đường có một người lao ra, người nọ nắm lấy một thanh trường kiếm thú hồn, phi thân vọt tới trước người Đường Tín, trường kiếm trong tay liên tục chớp lên, trực tiếp bổ Đường Tín và tơ máu ra, viên tinh hạch ký sinh kia cũng bị y chém vỡ.
- Đây không phải là chỗ binh sĩ chuyên lo bếp núc nên tới.
Vương Hầu thu hồi thanh kiếm thú hồn, lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói.
- Binh sĩ chuyên lo bếp núc cũng là binh sĩ.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Thích đi chịu chết thì tùy cậu.
Vương Hầu khinh miệt nói một câu, liền không để ý tới Hàn Sâm nữa, đi tới trước mặt Kỷ Yên Nhiên nói:
- Hạm trưởng, tại sao cô cũng xuống đây rồi, cô không nên tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận