Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2935. Thịt trong nồi.

“Chừa cho ta hai miếng….” Hàn Sâm thấy Bảo Nhi một ngụm rượu một ngụm thịt, ăn đầu mỡ đầy miệng, vội vàng nói.
“Miếng to này cho cha ăn…” Bảo Nhi múc một miếng thịt to cho vào miệng Hàn Sâm.
“Vẫn là Bảo Nhi ngoan.” Hàn Sâm trực tiếp dùng tay lấy thịt gặm lấy, kêu một tiếng thơm, gần như khiến Hàn Sâm nhai luôn đầu lưỡi.
“Cha uống rượu, rượu này cũng ngon.” Bảo Nhi đút bình rượu đến bên môi Hàn Sâm.
Hàn Sâm uống một ngụm rượu, lập tức cảm thấy ngọt ngào như suối mát, nếu rượu nhẹ một chút, nhưng mà cũng vô cùng thích hợp khai vị.
“Gen Thần Hóa +1.” Trong não Hàn Sâm lại vang lên tiếng nhắc nhở.
“Đm, rượu này cũng có thể gia tăng gen Thần Hóa?” Trong lòng Hàn Sâm lại kinh ngạc, sau khi hắn ăn một miếng thịt, không xuất hiện nhắc nhở, lại uống một hớp rượu, lại xuất hiện nhắc nhở, rõ ràng rượu này cũng không bình thường.
“Tạo hóa…. thật sự là tạo hóa…” Trong lòng Hàn Sâm vui mừng khôn xiết.
Hai cha con vừa uống rượu vừa ăn thịt, không bao lâu chén sạch toàn bộ thịt trong nồi và rượu trong bình, Bảo Nhi trực tiếp chạm vào nồi đá, một hơi nuốt xuống nước thịt bên trong, cuối cùng còn tặc lưỡi, dùng lưỡi liếm đi chút nước thịt trên môi, rõ ràng có chút chưa đã thèm.
Mặc dù Hàn Sâm cũng chưa ăn đủ, nhưng mà gen Thần Hóa của hắn đã đạt đến đầy giá trị rồi, cũng không tham lam nữa.
Hàn Sâm thỏa mãn ngồi dựa trên lan can đá, Bảo Nhi ưỡn bụng nhỏ căng tròn nằm dựa bên cạnh Hàn Sâm, hai cha con đều là dáng vẻ vô cùng đắc chí.
“Rượu thịt này thật sự không tệ, đáng tiếc không biết làm thế nào, bằng không quay về chúng ta cũng nấu mấy nồi, mỗi ngày ăn cho đãt” Hàn Sâm nói.
“Nếu có thể mỗi ngày ăn thịt thơm như vậy, uống rượu ngon như vậy, ta thà rằng ở đây cả đời.” Vẻ mặt Bảo Nhi cũng là dáng vẻ thèm muốn.
“Không vội, mùi vị này cha ngươi nhớ rồi, đợi sau khi quay về để đầu bếp chúng ta từ từ thử, nhất định có thể làm ra mùi vị này.” Hàn Sâm nghĩ, một đầu bếp không làm ra, thì mang toàn bộ đầu bếp giỏi của Liên Minh qua đây, không tin không làm ra mùi vị như vậy.
“Ừm ừm, đợi sau này mỗi ngày ta phải ăn thịt uống rượu.” Bảo Nhi tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này, cả khuôn mặt đều là mong đợi.
Hai cha con dựa vào lan can đá tưởng tượng những ngày tháng tốt đẹp sau này ăn miếng thịt lớn uống một ngụm rượu to, đồng thời cũng xem như nghỉ ngơi một lát, đợi sau này không biết còn có thể gặp được cái gì, cũng không biết còn có cơ hội nghỉ ngơi không.
Hiếm khi có một chỗ an toàn như vậy, dưỡng đủ tinh thần tiếp tục lên đường cũng không muộn.
Đặc biệt là Bảo Nhi, sử dụng kính râm tiêu hao quá lớn, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt.
Nhưng mà sau khi nàng ăn thịt, thể lực trông có vẻ khôi phục rất nhiều, †inh thần cũng tốt lên, đã không nhìn ra vẻ mệt mỏi.
Hàn Sâm dựa trên lan can đá nhắm mắt nghỉ ngơi, Bảo Nhi cũng gối đầu lên đùi của Hàn Sâm, ở đó nhào bụng nhỏ, xem như chống đỡ được rồi.
Đại Kim Ngư và Tiểu Kim Ngư luôn đợi ở bên ngoài Thạch Đình, mặc dù Tiểu Kim Ngư cũng rất thèm, nhưng nồi đá quá nhỏ, một nồi nhỏ như vậy, hai người Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng ăn không đủ, đầu Tiểu Kim Ngư lớn như vậy, cho dù cho nó hết, cũng không đủ nó nhét kẽ răng, cho nên Hàn Sâm cũng không chia phần cho nó.
Đột nhiên, đầu mũi Hàn Sâm lại ngửi thấy mùi thịt thơm, lòng nghĩ: “Thịt này vẫn thật không phải che đậy, ăn hết lâu như vậy, vậy mà vẫn còn mùi thịt vương lại.”
Nhưng sắc mặt Hàn Sâm lập tức thay đổi, vì bên tai hắn nghe được âm thanh nước sôi, mặc dù rất nhẹ, nhưng lại tồn tại chân thực.
Hàn Sâm lập tức mở mắt, nhìn về nồi đá trên bàn, chỉ thấy trong nồi đá nước thịt bị Bảo Nhi ăn hết, lại xuất hiện một nồi thịt.
Chỉ thấy nước thịt sôi ùng ục, thịt trong nồi đỏ rực mê người, mùi thơm nồng đậm mê người, giống y như lúc đám người Hàn Sâm vừa mới qua.
“Lại có một nồi thịt!” Bảo Nhi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhìn thịt trong nồi đá.
Hàn Sâm lại không vui vẻ như vậy, rõ ràng không bình thường, nồi đá dưới mắt trần của bọn họ, sao có thể vô cớ lại nhiều thêm một nồi thịt chứ?
Trong lòng khẽ động, Hàn Sâm vội vàng lấy hũ rượu trên bàn, sau đó sắc mặt lại thay đổi.
Quả nhiên, bên trong hũ rượu bị cha con hai người uống sạch, lại chứa đầy rượu.
“Đây là chuyện gì?” Hàn Sâm lần nữa dùng Lĩnh Vực Động Huyền quét tới lui mấy lần toàn bộ Thánh Viên, nhưng vẫn không phát hiện gì.
Ánh mắt Hàn Sâm rơi lên trên ngọc tượng của Uyển Nhi, nàng vẫn ngồi dựa vào lan can, ánh mắt nhìn vườn hoa bên ngoài, trong tay cầm một ly rượu, không chút thay đổi.
“Thật là kì lạ, ai có thể hoàn thành mọi chuyện này dưới mí mắt ta chứ?” Hàn Sâm nhíu mày không nói, Bảo Nhi đã chạy đến trước bàn đá, lại bắt đầu múc thịt ăn.
Hàn Sâm đang muốn gọi Bảo Nhi lại, trước để nàng đừng ăn, lúc này lại nghe thấy cửa Thánh Viên truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Hàn Sâm, sao ngươi có thể ở đây?” Chỉ thấy một người vừa nói vừa tiến vào trong Thánh Viên.
Hàn Sâm xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy người tiến vào Thánh Viên, lại là Dương Vân Sinh, một trong bốn cường giả Thần Hóa tộc Hoàng Cực bên cạnh Cổ Uyên.
“Sao ngươi cũng đến đây? Đại quốc sư Cổ Uyên đâu?” Hàn Sâm nghi ngờ nhìn Dương Vân Sinh, bên ngoài Thánh Viên không có người khác.
Vẻ mặt Dương Vân Sinh đau khổ nói: “Đừng nhắc nữa, sau khi quốc sư dẫn bọn ta đi vào bóng tối, vốn dĩ cho rằng rất nhanh có thể đến được Trường Minh Đăng đối diện, nhưng mà ai biết đi mấy trăm dặm, vẫn chưa thể ra khỏi bóng tối. Sau này bọn ta nghe được trong bóng tối hình như có đồ vật gì đó gần đây, sau đó có thứ gì đó tấn công dù Quang Huân, quốc sư để bọn ta cầm dù đi trước, tự hắn xông ra khỏi dù Quang Huân cản vật kia.”
Hàn Sâm không nói chuyện, biết chắc hắn còn có khúc sau, nếu không Dương Vân Sinh sẽ không một mình chạy đến đây.
Dương Vân Sinh tiếp tục nói: “Bốn người bọn ta cầm dù Quang Huân, cứ chạy về hướng Trường Minh Đăng, nhưng ai biết chưa chạy bao xa, lại có một thứ tấn công dù Quang Huân, chưa được mấy lần đã xé toạc dù Quang Huân, vốn dĩ ta không thấy rõ quái vật đó dáng vẻ thế nào, liền bị một luồng sức mạnh đâm vào bay ra ngoài, rơi vào trong bóng tối hơn nữa luôn chìm xuống, giống như rơi vào trong vực thẳm.”
“Sức mạnh trong bóng tối đó quả thật giống như máy nghiền đá, ta cố hết sức cũng khó mà ngăn cản, ngay cả dị bảo hộ thân cũng chẳng bao lâu thì bị cắn nát. Vốn dĩ ta nghĩ lần này chết chắc, nhưng ai biết chỗ ta rơi vào xuống, lại có một ngọn Trường Minh Đăng, ta đứng bên dưới ngọn Trường Minh Đăng đó, mới có thể giữ mạng. Hơn nữa có Trường Minh Đăng ở đó, thứ trong bóng tối đó cũng không dám hiện thân, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, trong bóng tối nó đang quan sát ta, nhưng mà không dám đến gần phạm vi của Trường Minh Đăng.” Dương Vân Sinh nói đến đây, không nhịn được rét run, ánh mắt nhìn bên ngoài Thánh Viên, giống như có quái vật gì đang nhìn chằm chằm hắn.
Hết chương 2935.
Bạn cần đăng nhập để bình luận