Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3055. Bị vây ở Ngọc Sư cốc

Đối với đám Ninh Tịnh mà nói thì Ngọc Sư Vương cấp Vương không hề đáng sợ. Cho dù Ngọc Sư Vương đã tiến hoá đến thể trưởng thành thì nó cũng chỉ là một chủng gen mạnh hơn cấp Vương bình thường một chút mà thôi.
Chỉ cần chuẩn bị thoả đáng thì bọn họ dám đấu với cả chủng gen cấp Thần thể trưởng thành, huống hồ chỉ là một chủng gen cấp Vương.
Song chủng gen Ngọc Sư Tử này có phần khác biệt, chủng gen bình thường thường sống đơn lẻ, nhiều nhất chỉ có hai, ba con. Nhưng Ngọc Sư Tử là một chủng gen sống theo bầy đàn. Lực sát thương của một bầy Ngọc Sư Tử cấp Vương còn khủng khiếp hơn cả một con chủng gen cấp Thần.
Ninh Tịnh biết hôm nay lành ít dữ nhiều, chỉ có thể cưỡng chế mở một con đường máu. Nàng biết Hàn Sâm lợi hại, nên không còn tuyệt vọng nữa.
Vì vậy, tinh thần Ninh Tịnh phấn chấn hẳn lên, nàng bình tĩnh ra lệnh: “Quỷ La Sát, ngươi và ta bọc hậu; Triệu Tước Gia, các ngươi ở giữa bảo vệ mấy vị phu tử cho tốt; Hàn Sâm, ngươi và Thu Sơn…”
Nói tới đây, Ninh Tịnh bỗng sững sờ, mọi người cũng ngẩn ra, sau đó nàng tức đến mức toàn thân run lên, gần như không thèm thiết tha hình tượng nữa, suýt chửi đổng lên.
Nàng vốn định để Hàn Sâm và Âu Dương Thu Sơn cùng nhau mở đường, dựa vào hai người mạnh nhất mà mở một đường máu. Chỉ cần thoát khỏi Ngọc Sư cốc, chạy được vào trong rừng thì cơ hội sống sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng không ngờ nàng vừa mới liếc mắt nhìn sang phía Âu Dương Thu Sơn lại thấy hắn ỷ vào khả năng bay Phong Dực xà của mình, vọt lên trời với tốc độ cực nhanh, bay về phía rìa cốc, cứ thế chạy mất.
Bây giờ Ninh Tịnh rất muốn chửi mười tám đời tổ tông nhà hắn. Khi nàng đến Âu Dương gia bái kiến Âu Dương gia chủ, Âu Dương Thu Sơn vừa nghe nói nàng muốn vào Đại Thần Sơn đã lập tức gọi một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ ngọt xớt, năn nỉ Ninh Tịnh dẫn hắn vào núi mở mang tâm mắt.
Ninh Tịnh được Âu Dương gia chủ giao phó nên đành đưa hắn vào. Trên đường đi, nàng đối xử với hắn cũng được coi là hết lòng quan tâm dìu dắt. Nếu không vì hắn thì mọi người đã không rơi vào thế hiểm như này.
Không ngờ Âu Dương Thu Sơn lại tự mình phủi đít chạy trốn, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của họ.
Ninh Tịnh cảm thấy buồn bực là điều đương nhiên. Nhưng ngay sau đó, nét mặt Ninh Tịnh đột nhiên thay đổi, giương mắt nhìn Âu Dương Thu Sơn sắp sửa bay khỏi Ngọc Sư cốc. Đám Ngọc Sư Tử không có khả năng bay, cơ bản không thể cản hắn lại.
Không ngờ một tia sáng tím đột nhiên loé lên xoẹt qua không trung, chợt thấy Tử Hầu Kim Mao đuổi theo Âu Dương Thu Sơn, nhanh như một tia chớp tím.
Âu Dương Thu Sơn cảm thấy sai sai, ngoái đầu nhìn lại, con Tử Hầu Kim Mao kia khóa chặt người hắn từ phía sau, ngoạm lấy đầu hắn.
“AI” Tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Thu Sơn quét ngang sơn cốc. Răng nanh của Tử Hầu Kim Mao cắm phập vào hộp sọ của hắn, cắn chặt đầu hắn như thể một con ác quỷ.
Sau đó, mọi người cùng thấy cơ thể Âu Dương Thu Sơn xeẹp đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong chớp mắt, hắn đã bị hút cạn, chỉ còn một lớp da phủ đầy vảy rắn.
Một chân Tử Hầu Kim Mao tóm lấy da Âu Dương Thu Sơn, một bên khác găm móng vuốt vào mỏm đá trên vách núi, sau đó treo bộ da Âu Dương Thu Sơn trên vách núi đá, giống như da của lão Cửu, đều bị kéo giãn thành hình chữ đại, ghim thật chắc lên vách đá, khiến máu văng tung toé khắp mọi nơi.
Tử Hầu Kim Mao ở một bên, nhìn chằm chằm đám Ninh Tịnh bằng ánh mắt rất gian tà, cười khà khà một cách quái dị, trông vẻ mặt nó như đang muốn cười, nhưng cách cười ấy lại làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Lúc này mọi người mới nhận ra tốc độ của Tử Hầu Kim Mao còn nhanh hơn Âu Dương Thu Sơn đã hợp thể với Phong Dực xà. Trước đó nó còn †ỏ ra yếu thế, rõ ràng là đang cố ý dụ bọn họ vào Ngọc Sư cốc.
Cả đám người cùng rùng mình kinh hãi, thấy lạnh từ sống lưng đến đáy lòng. Chưa nói đến việc liệu họ có sống sót trước vòng vây của bầy Ngọc Sư hay không, cho dù có sống được thì có lẽ cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của con Tử Hầu Kim Mao tà ác kia.
“Đó không phải là Huyết Mị Linh thật chứ?” Trong lòng mọi người cùng nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
Song tình hình thực tế không cho bọn họ có thời gian ngẩn ngơ, đàn Ngọc Sư đã gầm thét vọt lên từ bốn phía, hoàn toàn chặt đứt lối thoát của họ.
“Hàn Sâm, Quỷ La Sát, các ngươi cùng nhau mở đường; ta và Triệu Tước Gia chặn ở phía sau; những người khác bảo vệ các phu tử, chúng †a xông ra ngoài.” Ninh Tịnh hô to.
Mặc dù đám Triệu Tước Gia rất bất mãn với việc Ninh Tịnh dẫn theo con hàng kia, nhưng họ biết bây giờ không phải lúc oán trách Ninh Tịnh, họ nghe theo lệnh Ninh Tịnh, xếp thành đội ngũ cùng xông ra ngoài.
Hai tay Hàn Sâm ôm cột sắt, trực tiếp quét ngang một đường, lập tức đánh văng bảy, tám con Ngọc Sư Tử đang nhào tới, tuy không đánh chết nhưng cũng khiến khoé miệng chúng rỉ máu.
Mọi người nhìn mà sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Hàn huynh đệ cừ quái”
Hàn Sâm nhếch mép cười, tiếp tục khua cột sắt trong tay. Cột sắt dài hơn bốn mét được khua như một cây côn gõ, vô cùng trôi chảy. Ngọc Sư Tử cấp Vương không dám bén mảng tới gần nữa, hắn ngang tàng mở ra một lối thoát.
“Thần lực của Hàn huynh đệ tựa như thần tiên hạ phàm, không biết đã dung hợp với chủng gen nào?
“Thần lực của Hàn huynh đệ dư sức đứng đầu một thành.”
“Sống nhiều năm như vậy mà hôm nay mới biết thần lực chân chính là thế nào.”
Cả đám đàn ông lớn tiếng tán tụng. Tuy có vài phần xu nịnh nhưng dáng vẻ tung hoành hung hãn bất khả chiến bại của Hàn Sâm thực sự đã khiến bọn họ kinh sợ.
Lúc này, nỗi khiếp đảm vì bị đàn Ngọc Sư bao vây đã nhạt đi rất nhiều, Triệu Tước Gia híp mắt cười, nói với Ninh Tịnh: “Ninh tiểu thư, ngài tìm được vị đại quý tộc này từ đâu vậy? Thảo nào ngài dám tiến vào Vạn Cổ Đại Thần Sơn một mình.”
Ninh Tịnh chỉ cười khổ, không đáp lại, liếc nhìn lớp da của Âu Dương
Thu Sơn ở trên vách núi, cảm thán trong lòng: “Âu Dương Thu Sơn tự tìm đường chết, không thể trách ai, nhưng ta ăn nói với Âu Dương gia chủ kiểu gì bây giờ?”
Đàn Ngọc Sư Tử hùng mạnh đã bị Hàn Sâm áp chế, không dám ngăn cản bọn họ nữa. Đám Hàn Sâm sắp sửa xông ra khỏi Ngọc Sư cốc, bỗng nghe thấy một tiếng kêu kỳ dị như trẻ sơ sinh đang khóc quấy.
Bồỗng nhiên, một bóng tím lóe lên, con Tử Hầu Kim Mao kia vọt đến cửa sơn cốc, nhe nanh rít lên với họ, ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
Hàn Sâm không để ý nhiều như thế, tiếp tục khua côt sắt đánh đuổi đàn Ngọc Sư, mở đường xông ra cửa cốc.
Đột nhiên, con Tử Hầu Kim Mao cho ngón giữa vào miệng, dùng răng cắn thật mạnh, ngón giữa của nó rơi xuống đất, dòng máu màu tím nhỏ tong tỏng vào bùn đất trong sơn cốc.
Đám người Hàn Sâm lấy làm lạ, không biết nó đang làm gì, đột nhiên cảm thấy toàn bộ Ngọc Sư cốc rung chuyển. Đàn Ngọc Sư Tử tỏ vẻ kinh hãi như những con mèo nhỏ bình thường, chạy trốn thật nhanh, trong chớp mắt không còn một mống.
Rắc rắc!
Mặt đất trong sơn cốc nứt vỡ, một cái đầu khổng lồ nhô lên ở chỗ Tử Hầu Kim Mao vừa nhỏ máu xuống. Cái đầu ấy là một con rắn quái dị vô cùng to lớn, riêng phần cơ thể trồi khỏi mặt đất đã cao trên mười mét, to hơn cả thùng nước.
Con rắn kia trông hết sức kỳ quái, toàn thân đầy vảy xanh thì thôi, trên đỉnh đầu còn mọc ra một cái sừng trong suốt như ngọc.
Hết chương 3055.
Bạn cần đăng nhập để bình luận