Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl
Kiếm Thốn Khôi và lòng bàn tay của Uyển Nhi đụng vào nhau, kiếm ‘Thốn Khôi đánh đâu thắng đó lại không chém được ban tay ngọc ngà thon dài tản ra ánh sáng vàng lộng lẫy kia của Uyển Nhi, cả hai va chạm vào nhau phát ra tiếng kim ngọc đụng chạm.
Hàn Sâm cảm thấy có một luồng cự lực không gì cản nổi đang đánh tới, trực tiếp chấn người hắn trượt vào hư không phía sau, người hắn phá tan lực cản tạo ra tiếng khí nổ dày đặc, quần áo trên người cũng bị khí bạo xé rách, để lộ cơ bắp rắn chắc.
“Loại lực lượng ban nấy là… Lực lượng của thể Thần Linh siêu cấp…” Ánh mắt của Hàn Sâm sáng rực, nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi. Sự hư hóa trong tích tắc kia của Uyển Nhi giống y hệt thể Thần Linh siêu cấp của hắn, không phải chiêu thuật mà Nghịch thể Thần Linh am hiểu.
“Nhưng mà Uyển Nhi vẫn chưa Phá Giới, sao nàng lại sử dụng được lực lượng của thể Thần Linh siêu cấp chứ?” Hàn Sâm thấy khó hiểu trong lòng.
Nhưng Uyển Nhi lại không cho hắn thời gian để suy nghĩ, nàng chém về phía Hàn Sâm, còn Hàn Sâm thì vung kiếm đón đỡ, cơ thể của Uyển Nhi lại hư hóa, khi tới trước mặt thì lại biến thành thật thể, vung thủ đao chém tới cổ Hàn Sâm.
Hàn Sâm đã đợi sẵn rồi, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái thể Thần Linh siêu cấp, người hắn biến thành quang ảnh, thử né nhát chém này của Uyển Nhi.
Máu tươi bắn tung tóe, trên cổ Hàn Sâm bỗng xuất hiện một vết máu. Thể Thần Linh siêu cấp của hắn lại không né được một nhát chém này của Uyển Nhi.
May Hàn Sâm chỉ thử nên đã né chỗ hiểm ra, hắn cũng không dám để nàng chém thật. Nếu không thì nhát chém này mà chém xuống, e cái đầu của Hàn Sâm cũng bị chém rơi.
“Có gì đó sai sai… Chuyện này là lạ… Sao Uyển Nhi vẫn chưa Phá Giới mà vẫn có thể tự do chuyển đổi giữa thể Thần Linh siêu cấp và Nghịch thể Thần Linh chứ?” Bóng người Hàn Sâm chợt lóe, né đi hết đòn công kích này tới đòn công kích kia của Uyển Nhi, nhưng lại đang thầm nghĩ trong lòng.
Uyển Nhi có thể tự do chuyển đổi giữa hai loại lực lượng nên tính công kích trở nên mạnh hơn, hơn nữa hai loại lực lượng của nàng cũng mạnh vô cùng, thoáng có xu thế áp chế được thể Thần Linh siêu cấp của Hàn Sâm, khiến cho tình thế của Hàn Sâm trở nên càng hung hiểm hơn.
Thấy Uyển Nhi lại chém tới, mà Hàn Sâm thì đã không lui được nữa rồi. Trong mắt Hàn Sâm lóe lên một tia hàn mang, khí tức trên người chợt đổi, một luồng lực lượng khủng khiếp gần với nguyên thủy nhất bộc phát ra từ trong người hắn, rồi ngưng tụ thành kiếm quang trên thân kiếm Thốn Khôi, chém về phía Tần Uyển Nhi với thế như chẻ tre.
Lực lượng của nghịch gen vật ngữ là loại lực lượng có tính hủy diệt đáng sợ nhất, lại phối hợp thêm kiếm Thốn Khôi đánh đâu thắng đó và kỹ xảo tung thuộc Chích Thủ Già Thiên của Hàn Sâm thì đã gần như là lực công kích mạnh nhất mà Hàn Sâm có thể bộc phát ra rồi.
Rắc!
Kiếm Thốn Khôi chém lên mu bàn tay của Tần Uyển Nhị, tia lửa văng khắp nơi, ánh sáng bay tứ tung như cưa điện cắt vào kim loại, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện vị trí mà kiếm Thốn Khôi chém thật ra không phải mu bàn tay của Uyển Nhi, mà một chiếc nhẫn hắc tinh trên ngón †ay nàng.
Hàn Sâm luôn quan sát Uyển Nhi, hắn luôn cảm thấy Uyển Nhi có gì đó không đúng và rồi cuối cùng hắn nhằm vào chiếc nhẫn này. Mặc dù chiếc nhẫn kia không tản ra khí tức gì, nhưng trực giác của hắn nói với hắn nó có vấn đề.
Cuối cùng, chiếc nhẫn hắc tinh kia bị lực lượng của kiếm Thốn Khôi chém đứt, nó rơi xuống khỏi ngón tay của Tần Uyển Nhị, vỡ ra thành hai rơi xuống.
Khi chiếc nhẫn hắc tinh đó vỡ đôi rời khỏi người thì Uyển Nhi chợt ngây ra, cả người nàng đơ ra đó, kim quang trên người cũng dần dịu đi, mái tóc vàng dần chuyển về màu đen.
“Phát hiện nhanh tới thế cơ à? Nhưng mà cũng đúng, nói sao thì cũng mà người được Uyển Nhi gần gũi nên tinh mắt như thế cũng không quá.” Tần Tu thì thào tự nói, nhưng ánh mắt lại không có bất kỳ biến hóa nào, cứ như thể việc Hàn Sâm chém đứt nhẫn hắc tinh đã nằm trong dự đoán của hắn rồi vậy.
“Đại nhân, có cần mở thông đạo đón Uyển Nhi tiểu thư về không?” Thiên Đế đi tới trước mặt Tần Tu, hành lễ xin chỉ thị.
Uyển Nhi tiến vào Xích Phần Thiên cũng không có phát động trận chiến Đoạt Thiên, mà là Thiên Đế lợi dụng thân phận và lực lượng linh tử của Tam Thập Tam Thiên đưa Uyển Nhi tới thẳng Xích Phần Thiên.
Ngoài Tần Tu và Thiên Đế thì cũng chỉ có người ở bên trong Xích Phần Thiên, mới nhìn thấy được chuyện đang xảy ra ở Xích Phần Thiên lúc này.
“Không cần” Tần Tu nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn quan sát chiến đấu bên trong Xích Phần Thiên thông qua linh kính mà Thiên Đế mở ra.
Khi Hàn Sâm thấy Uyển Nhi tóc vàng đang dần chuyển sang Uyển Nhi tóc đen, đang thầm mừng rỡ thì đột nhiên thấy nhẫn hắc tinh bị hắn chém đứt kia lại tản ra một làn sương đen rồi biến thành một luồng hắc vụ cuốn về phía Uyển Nhi.
“Cút!” Hàn Sâm tay mắt lanh lẹ, tung một chưởng đánh về phía hắc vụ kia, băng ngọc tráo có cấu trúc rỗng bao lấy hắc vụ đó.
Rầm!
Nhưng mà một giây sau, hắc vụ lại đụng nát băng ngọc tráo, vọt tới trước mặt Uyển Nhi rồi chui thẳng vào trong miệng nàng.
Sắc mặt của Hàn Sâm rất khó coi, nhưng hắn cũng không ngăn cản được nữa rồi, không hề do dự, hắn tung một kiếm chém về phía cổ của Uyển Nhi, hắn muốn nhân lúc hắc vụ vẫn chưa chui vào bụng thì chắn nó lại ở bên ngoài.
Nhưng mà Uyển Nhi ban nãy còn đơ ra đó giờ lại trượt về sau một cách quỷ dị, động tác của nàng quỷ dị vô cùng, người nàng không nhúc nhích nhưng lại trượt về sau, tựa như ma quỷ.
Cũng một động tác trượt này đã làm kiếm Thốn Khôi của Hàn Sâm chém hụt, khi Hàn Sâm nhìn Uyển Nhi thì phát hiện mắt của nàng đã bị con ngươi màu đen chiếm trọn hoàn toàn, trông ma quái dọa người vô cùng, còn làm người ta hãi hùng hơn con người màu vàng vô hồn trước đó.
Hàn Sâm nắm kiếm Thốn Khôi, còn đang định vung kiếm tấn công tiếp nhưng lại thấy sau lưng Uyển Nhi có hai thần mang sáng chói vụt ra, xé nát quần áo của nàng, vung lượn khắp nơi như bươm bướm.
Thần quang một vàng một bạc giang ra ở sau lưng Uyển Nhi như một đôi cánh, tản ra linh quang khủng khiếp.
“Lực lượng của thể Thần Linh siêu cấp và Nghịch thể Thần Linh cùng †ồn tại trong cùng một thân thể mà vẫn không Phá Giới, cũng không xung đột với nhau, điều này sao có thể chứ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào đôi quang dực kinh trời ở sau lưng Uyển Nhi kia, trợn tròn mắt.
Hết chương 3369.
Bạn cần đăng nhập để bình luận