Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3168. Yến Bắc Phi.

Cùng lúc cuộc tranh tài bắt đầu, Bảo Nhi và Phượng Âm Âm đều chỉ sử dụng chủng gen chiến đấu, không đi vào chiến trường bằng chân thân, không cần quá lo lắng cho vấn đề an toàn của các nàng.
Khi Hàn Sâm nhìn thấy dưới sự khống chế của Bảo Nhi, Tiểu Phi Ngư tiến vào tinh không chiến trường, đã biết dù nàng muốn thua cũng rất khó.
Hàn Sâm suy nghĩ, sau khi hợp thể cùng Huyết Thần Long, mới thông qua màn sáng Thần Tiền đi vào chiến trường tinh không.
Dù Huyết Thần Long đã rất mạnh, nhưng còn chưa hấp thu thần mạch Huyết Long tấn thăng làm chủng gen thần linh, nếu đụng tới một vài kẻ nắm giữ chủng gen thần linh, muốn thắng cũng không dễ dàng.
Yến Bắc Phi là Hoàng thị Yến quốc, khó đảm bảo hắn không có vài chủng gen thần dị, Hàn Sâm không muốn bị đào thải ngoài ý muốn ở vòng thứ nhất, cho nên cuối cùng vẫn dự định tự đi một chuyến.
Tâm tình Trần Thất không tồi lắm, vừa lúc một con chủng gen cấp Vương của hắn thăng đến thể trưởng thành, chuẩn bị đại triển quyền cước trên trận chiến Thần Tiền.
Hắn chưa từng nghĩ đạt tới thứ tự nào, thế nhưng nếu có thể biểu hiện trên trận chiến Thần Tiền, không chừng sẽ được thần linh mình tín ngưỡng nhìn với con mắt khác, lại cho hắn huyết mạch thần linh mạnh hơn chút cũng không tồi.
Đối với con người, trận chiến Thần Tiền là một trận tranh đấu, mà đối với thần linh, đây lại là một cuộc thi đấu tuyển chọn.
Thông qua quan sát tín đồ dưới trướng mình chiến đấu, thần linh xác định khả năng phát triển của bọn họ trong tương lai. Nếu có một vài tín đồ trước kia thoạt nhìn không xuất chúng lắm, bây giờ lại biểu hiện cực kỳ tốt, chưa hẳn không thể ban cho huyết mạch lần thứ hai.
Đương nhiên, nhất định phải có biểu hiện vô cùng đột xuất, mới có thể khiến thần linh động tâm vì đó, tỉ lệ xuất hiện loại tình huống này rất thấp.
Mặc dù Hàn Sâm cũng có quyền hạn thần linh, đáng tiếc dưới trướng thần Tài chỉ có một Phượng Âm Âm, đã cho huyết mạch cao cấp nhất, căn bản không cần thử thách nữa.
Ngoài điều đó ra, mỗi khi Phượng Âm Âm thắng lợi một trận, thần Tài cũng có thể có được một chút thần lực làm phẩn thưởng. Thứ tự của Phượng Âm Âm càng cao, thần lực mà thần Tài có được cũng càng nhiều, nếu Phượng Âm Âm có thể đạt được hạng nhất, thì thần lực ban thưởng mà thần Tài có được sẽ vô cùng kinh người, dùng để rèn đúc thần cơ cũng đủ.
Nhưng đáng tiếc, cho dù Phượng Âm Âm có được Kim Sí Khổng Tước Vương, cũng không có khả năng đi đến trình độ đó, cho nên Hàn Sâm không thật sự trông cậy vào nàng.
Mục tiêu của Trần Thất thấp hơn, chỉ muốn có chút biểu hiện mà thôi. Sau khi hắn nhìn thấy đối thủ vòng thứ nhất của mình là tín đồ của một thần Tài không chút danh tiếng gì đó, Nguyên Bảo, trong lòng lập tức vô cùng vui mừng.
Hắn thật sự rất sợ gặp được tín đồ của những thần linh có danh tiếng kia. Đừng nói là tín đồ của mười hai thần linh cấp Hủy Diệt, cho dù là tín đồ của thần linh cấp Tai Nạn, hắn cũng không nắm chắc gì.
Cho nên Trần Thất cẩn thận nghiên cứu tất cả thần linh đã biết, thần Tài gì đó này tuyệt đối không phải thần linh cấp Hủy Diệt và cấp Tai Nạn, thậm chí không phải thần linh cấp Phá Hoại nổi danh. Cái tên Nguyên Bảo này cũng chưa từng nghe nói đến. Kể từ đó, cơ hội của hắn sẽ rất lớn.
Khi Trần Thất nhìn thấy một con phi ngư bạch ngọc dài có một thước tiến vào chiến trường, hắn suýt nữa vui mừng đến cười ra tiếng.
Rất rõ ràng, đối thủ của hắn sợ chết, căn bản không dám đích thân tiến vào chiến trường, chỉ phái một con chủng gen tiến đến, hiển nhiên thực lực vô cùng bình thường.
Hơn nữa, con Tiểu Phi Ngư kia là thứ gì, một con nhỏ như vậy, còn mọc một đôi cánh, trông thật đáng yêu, nhưng đáng yêu thì có tác dụng gì đâu, xem dáng vẻ kia của nó, một bàn tay là có thể đánh bay.
“Đừng trách Trần Thất ta nhãn tâm, muốn trách thì trách thế giới này quá tàn khốc đi.” Trần Thất cười khà khà, kêu gọi chủng gen cấp Vương của hắn, Bạo Long Vương.
Đối mặt một con Tiểu Phi Ngư như vậy, Trần Thất đương nhiên không định tự ra tay, mà chuẩn bị dùng Bạo Long Vương trực tiếp nghiền ép nó, một ngụm nuốt luôn con Tiểu Phi Ngư kia.
Bạo Long Vương thể trưởng thành có hình thể to lớn, cao chừng ba †ầng lầu, sau khi rơi trên mặt đất, lập tức ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm chấn động sơn hà, trông cực kỳ hung tàn, ngang ngược, hình thành chênh lệch rõ ràng với Tiểu Phi Ngư vỗ cánh nhỏ, thoạt nhìn ngoan ngoãn, đáng yêu.
“A Thất, ngươi quá tuyệt, không hổ là con trai của Trần Lão Tài ta.” “Thất ca, ngươi mạnh nhất.” “Con trai, cứ thừa thế xông lên như vậy đi.”
“Lão Thất, hung hăng xử lý con cá con kia đi, đừng nương tay, nhân từ đối với kẻ địch nhân là tàn nhãn với chính mình.”
Một đám người thân bạn bè của Trân Thất đều đang xem hình ảnh bên trong màn sáng trước thần miếu, hưng phấn cổ vũ, động viên trợ uy vì Trần Thất.
Mặc dù không nghe được âm thanh của bọn họ, nhưng Trần Thất cũng rất hưng phấn giống vậy, chỉ huy Bạo Long Vương trực tiếp vọt về hướng Tiểu Phi Ngư, mở ra cái miệng lớn như bồn máu, muốn nuốt Tiểu Phi Ngư vào.
Mắt thấy Tiểu Phi Ngư sắp bị nuốt chửng, Trần Thất và một đám người thân bạn bè đều cho rằng trận đấu này kết thúc.
Thế nhưng một giây sau, chỉ thấy Tiểu Phi Ngư phun ra một ngọn lửa nhỏ, thoạt nhìn không đáng chú ý, gần như có thể bỏ qua, ngọn lửa màu trắng nho nhỏ trước mặt Bạo Long Vương tựa như một chút xíu tia lửa rơi vào trên mũi Bạo Long Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận