Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2295. Lấy được bảo vật

Đoạn Tội chém tới một đao, xích Trật Tự trên đao hóa thành Hắc Sắc Xà Vương nuốt chửng bầu trời, che khuất mặt trời, trong phút chốc vọt tới trước mặt Hàn Sâm.
Năng lượng trên người Hàn Sâm bùng nổ, nhưng sợi dây thừng bắt cá màu trắng kia trói lấy cơ thể hắn, từng chuỗi xích Trật Tự thần bí đan xen vào nhau khiến năng lượng của Hàn Sâm khó ngưng tụ lại được, mắt thấy sắp bị đao chém xuống.
Hàn Sâm nghiến răng, đang chuẩn bị biến thân Thần Linh Siêu Cấp thì đột nhiên trông thấy đao quang đang rít gào xông tới nhưng trong nháy mắt đã tan.
Hàn Sâm khẽ ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Tội, chỉ thấy chỗ lồng ngực của hắn bị một bàn tay như ngọc thạch đâm xuyên qua, ngón tay thon dài vô cùng xinh đẹp.
“Bạch tiên sinh!” Hàn Sâm không thể tin vào hai mắt mình, hắn trông thấy Bạch tiên sinh đi ra từ phía sau lưng Đoạn Tội, cái tay kia cũng †hu trở về từ trong lồng ngực của Đoạn Tội.
Nhưng trên tay Bạch tiên sinh lại sạch sẽ như mới, không hề nhiễm phải một chút máu tươi nào.
Đoạn Đao trong tay Đoạn Tội rơi trên mặt đất, hắn cúi đầu nhìn lỗ máu †rước ngực rồi xoay người nhìn Bạch tiên sinh, vẻ mặt tràn ngập khó †in: “Không phải lực lượng của ngươi không giỏi về chiến đấu sao… Tại sao… Tại sao có thể phá hủy cơ thể Ma Sư Hắc Ám của †a?”
“Chung quy đời người có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, quen thì tốt rồi” Bạch tiên sinh tiện tay cầm một vỏ sò màu trắng xinh đẹp, hắn mở vỏ sò ra chiếu vào người Đoạn Tội, lập tức hút Đoạn Tội đang bị thương nặng vào bên trong vỏ sò.
Khép vỏ sò lại bỏ vào trong lòng, Bạch tiên sinh duỗi tay lấy túi Thiên Võng và chiếc rương nhỏ, cười như không cười nhìn Hàn Sâm nói: “Hàn Sâm, có vẻ lần này ngươi thua rất thảm hại.”
Hàn Sâm bị dây thừng của túi Thiên Võng trói chặt, chỉ có thể cười khổ: “Ngươi thắng rồi, Bạch tiên sinh, ngươi định xử lý ta như nào?”
“Đương nhiên là giết ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho một kẻ địch đáng sợ như ngươi sống ở trên thế giới này sao?” Bạch tiên sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói.
“Bạch tiên sinh, ngươi xem trọng ta quá, ta chỉ là một tên không tên không tuổi mà thôi.” Mặt Hàn Sâm không đổi sắc nhưng đã âm thầm vận chuyển lực lượng, nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh, chuẩn bị ra tay.
Bạch tiên sinh cầm lấy túi Thiên Võng nhưng không nhìn Hàn Sâm và Bảo Nhi, ánh mắt chăm chú nhìn tượng mèo ngọc nói: “Cửu Mệnh Huyết Miêu, hiện giờ bọn ta có thể đi rồi chứ?”
Hàn Sâm nghe vậy thì ngẩn người, thế mà Bạch tiên sinh lại biết tượng mèo ngọc kia là Cửu Mệnh Huyết Miêu.
Tượng mèo ngọc nheo mắt liếc nhìn Bạch tiên sinh, nằm ở bên đó lãnh đạm nói: “Các ngươi đã thông qua khảo nghiệm, muốn đi hay ở lại là †ùy vào các ngươi, còn phải hỏi nhiều làm gì.”

“Cáo từ.” Bạch tiên sinh cầm túi Thiên Võng trong tay, kéo Hàn Sâm và Bảo Nhi bay ra ngoài Thánh Thành.
Lúc này lực lượng của Thánh Thành đã không còn ngăn cản bọn họ rời đi, Bạch tiên sinh kéo Hàn Sâm và Bảo Nhi bay ra khỏi Thánh Thành một cách dễ dàng, tiến vào trong Thủy Vực Hắc Ám.
Chiếc rương nhỏ bằng ngọc thạch trên tay Bạch tiên sinh tỏa ra Thánh Quang mênh mông, xua đuổi hắc ám tránh xa ba mét, lôi kéo Hàn Sâm và Bảo Nhi chạy ra khỏi rãnh biển lớn mà không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Vốn dĩ Hàn Sâm nghĩ rằng Bạch tiên sinh sẽ giết hắn bên trong Thánh Thành, chỉ là ai ngờ Bạch tiên sinh lại không xuống tay ở trong Thánh Thành, hơn nữa sau khi ra ngoài, hắn cũng không chạy trốn mà lôi kéo Hàn Sâm và Bảo Nhi trở lại trong cá voi trắng.
Dường như trận chiến của Hồ Phi và Isa đã kết thúc, không còn nhìn thấy sóng biển chập chờn, không biết trong các nàng ai thắng ai thua, cũng không nhìn thấy bóng dáng của các nàng.
Bạch tiên sinh đưa Hàn Sâm và Bảo Nhi vào trong cá voi trắng, mỉm cười nhìn Hàn Sâm và nói: “Bây giờ ta có thể giết ngươi mà không cần băn khoăn gì nữa, ngươi đã nghĩ ra cách chạy trốn chưa?”
“Tại sao không giết ta ở trong Thánh Thành?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.
“Ngươi thật sự cho rằng nơi đó chỉ là một tòa thành thị dùng để giấu bảo vật thôi sao?” Bạch tiên sinh thản nhiên nói.
“Không phải sao?” Hàn Sâm hỏi ngược lại.
“Trừ phi Thánh Chủ điên mới có thể tốn nhiều sức lực xây dựng một nơi như này để chơi trò tìm kiếm báu vật.” Bạch tiên sinh bĩu môi nói: “Nơi này nhất định cất giấu bí mật không thể tưởng tượng được, chưa nói đến thứ khác, lai lịch của bức họa trên lưng ngươi chắc chắn không đơn giản.”
“Không phải bức tranh đã biến mất rồi sao?” Hàn Sâm ngẩn ngơ.
Bạch tiên sinh khẽ cười: “Ngươi vẫn còn quá ngây thơ, biến mất không có nghĩa là không có, cái tên vẽ tranh kia ta không nhìn thấy rõ, nhưng sinh vật mà hắn dùng để vẽ tranh là Cổ Huyết Long Nữ, dị chủng đột biến cấp Thần Hóa, máu của nàng chính là gen dị chủng đột biến, có thể lấy màu của nàng để vẽ tranh, ngươi nghĩ rằng bức tranh kia sẽ tùy tiện biến mất sao?”
Hàn Sâm nghe xong thì ngạc nhiên vô cùng, hắn không ngờ đó lại là kẻ khủng bố cấp Thần Hóa đột biến.
“Tại sao? Tại sao hắn lại vẽ tranh lên người ta?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.
“Không biết, có lẽ ngay từ đầu ngươi đã là người được chọn.” Ánh mắt Bạch tiên sinh lạnh lẽo: “Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, bây giờ chỉ cần giết ngươi, thì tất cả mọi thứ đều kết thúc.”
Nói xong, đôi mắt Bạch tiên sinh lộ ra nét tàn độc kéo túi Thiên Võng, ngay lập tức kéo Hàn Sâm và Bảo Nhi đến trước mặt hắn, một tay túm lấy ngực Hàn Sâm.
Hàn Sâm còn nhớ rõ Đoạn Tội bị bàn tay của Bạch tiên sinh đâm xuyên qua như thế nào, trong lòng hắn hoảng sợ, lập tức muốn biến thành thể Thần Linh Siêu Cấp.
Nhưng khi bàn tay của Bạch tiên sinh vung lên, sợi dây thừng đang trói buộc hắn tức thời nới lỏng, đồng thời túi Thiên Võng đang vây lưới tổ chim cũng mở ra, tổ chim lại rơi vào trong tay Hàn Sâm.
“Bạch tiên sinh, ngươii..” Hàn Sâm nhận tổ chim, vẻ mặt hắn đầy hoài nghỉ nhìn Bạch tiên sinh thu hồi túi Thiên Võng.
Bạch tiên sinh thu lại túi Thiên Võng, ném chiếc rương nhỏ bằng ngọc thạch trên tay cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm tiếp rương nhỏ bằng ngọc thạch, lại càng thêm sững sờ, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc chuyện này là sao.
Bạch tiên sinh cười với Hàn Sâm, bắp thịt và khung xương trên người xuất hiện một vài biến hóa rất nhỏ, khiến cho bề ngoài của hắn cũng thay đổi theo.
Không lâu sau, Bạch tiên sinh đã biến thành một người khác, khí chất trên người cũng xuất hiện thay đổi không nhỏ.
Bây giờ Bạch tiên sinh trông trẻ tuổi hơn rất nhiều, như một thanh niên hai mươi tuổi, nhưng trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt khiến cho người ta có cảm giác như hắn nhìn thấu được mọi thứ vô căn cứ trên đời, giống như một người chơi đứng ngoài ván cờ.
“Là ngươi. Tại sao lại là ngươi?” Hàn Sâm há hốc miệng, một lúc lâu sau mới chỉ vào hắn hoảng hốt kêu lên.
“Tại sao không phải là ta?” Bạch tiên sinh nhìn Hàn Sâm thích thú nói.
“Không phải ngươi ở Tí Hộ Sở sao? Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?” Hàn Sâm nói được nửa chừng thì đột nhiên nghĩ đến Huyết Mệnh Giáo và Tu La tộc đều có cách để ra ngoài, hình như người trước mắt này có thể đi ra ngoài thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ lắm.
“Nói ra thì dài dòng, nói đơn giản là vốn ta tưởng rằng có thể phá vỡ hư không, phi thăng thành tiên, trở thành tiên nhân ung dung tự tại trong trời đất, ai biết lại tới chỗ này, đúng là khiến người ta có chút thất vọng mà” Bạch tiên sinh nhún vai, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Ngươi..” Hàn Sâm ngơ ngác một lúc mới thốt được ra một câu như vậy.
Đương nhiên Hàn Sâm nhận ra người đàn ông này, tuy rằng trước đó thời gian gặp mặt rất ngắn nhưng lại khiến Hàn Sâm nhớ sâu sắc, bởi vì hắn mới là truyền nhân chính tông của Huyền Môn, còn Hàn Sâm chỉ học một bộ Động Huyền Kinh của Động Huyền Tử mà thôi, chỉ có thể xem như một nửa đệ tử Huyền Môn.
Hết chương 2295.
Bạn cần đăng nhập để bình luận