Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3056. Độc Thiên Giao

“Độc Thiên Giao…” Triệu Tước kinh hãi thốt lên.
Nghe thấy ba chữ ấy, Hàn Sâm không khỏi nhíu mày. Lúc trước hắn cũng từng nghe qua cái tên này. Đó là chủng gen mà thích khách Tần quốc Mạc Ly sử dụng, xem ra nó rất nổi tiếng.
“Nếu con Tử Hầu Kim Mao kia đúng là Huyết Mị Linh, thêm con Độc Thiên Giao mới xuất hiện này nữa, chỉ là trùng hợp thôi sao?” Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Hàn Sâm.
“Đại nhân, mau chạy đi, đó là Độc Thiên Giao thể trưởng thành, chủng gen có tiếng tăm lẫy lừng nhất trong bảy đế quốc lớn, không thể địch lại đâu…” Dương Phu Tử đang được đám Triệu Tước Gia bảo vệ đột ngột thét lớn.
Thực ra tất cả mọi người đều đã lùi về sau. Bầy Ngọc Sư chạy đi rồi, không còn thứ gì chặn đường lui của họ nữa. Ninh Tịnh và Triệu Tước Gia dẫn mọi người lùi sâu vào trong sơn cốc, không ai có ý định giao chiến với Độc Thiên Giao.
Độc Thiên Giao nhìn cực giống rắn, ngoại trừ việc trên đỉnh đầu mọc thêm một cái sừng thì nó không có bộ vuốt mà Giao Long nên có. Lúc này nửa thân trên của nó đã nhô lên khỏi mặt đất, trông như một pho tượng ngọc bích ngẩng cao đầu giữa không trung, đôi mắt gian tà kỳ dị của nó nhìn chằm chằm về phía đám Hàn Sâm.
Một giây sau, Độc Thiên Giao há to miệng rắn, một luồng khói xanh phun ra từ miệng nó, hoá thành một cột khói, tấn công vào đám Hàn Sâm với tốc độ nhanh đến khó tin, khiến họ hoàn toàn không có chỗ né tránh.
Hàn Sâm vốn không định trốn, khua cột sắt giống như một cây trường thương, nghênh đón luồng khói kia.
Bùm!
Cột sắt và khói xanh va chạm, thân mình Hàn Sâm đột ngột bay ra ngoài giống như sao băng rơi, lập tức văng xa cả nghìn mét, đập thẳng vào vách núi đá sâu trong sơn cốc, làm vách đá sụp mất một mảng.
Đám Ninh Tịnh thấy Hàn Sâm thậm chí không chịu nổi một đòn, lập tức hiểu đây là Độc Thiên Giao thật, không thể nhầm được.
Ninh Tịnh cắn răng, trên người loé lên điện quang. Dường như một chủng gen Điện Man mới vừa dung hợp với cơ thể nàng, biến nàng trở thành người có đuôi cá, như thể một mỹ nhân ngư, quanh người được bao trùm bởi những ánh điện kỳ dị.
Rõ ràng Ninh Tịnh đã chuẩn bị rất kỹ nên mới dám đến mạo hiểm ở một nơi như Vạn Cổ Đại Thần Sơn. Bằng không Âu Dương gia chủ cũng sẽ không yên tâm để nàng dẫn Âu Dương Thu Sơn cùng vào núi.
Tiếc là tên Âu Dương Thu Sơn đã tự tìm đường chết, bằng không chỉ cần bám theo Ninh Tịnh, hắn đã chẳng chết thẳng cẳng như thế.
“Đi!” Bàn tay Ninh Tịnh nhấn lên mặt đất, điện quang tựa như hoa văn nở bung, bao phủ một phạm vi có đường kính năm mét. Một giây sau, điện quang vọt thẳng lên, Ninh Tịnh và đám Triệu Tước Gia biến mất không chút vết tích theo ánh điện ấy, giống như vừa rời đi bằng truyền tống trận.
Chỉ còn lại hai, ba người đàn ông không kịp chạy vào trong vòng điện quang, lúc này đều tỏ vẻ tuyệt vọng.
Thấy bọn Ninh Tịnh bỏ trốn, Tử Hầu Kim Mao ở trên vách đá rú lên giận dữ, Độc Thiên Giao lại phun ra một làn khói xanh. Làn khói xanh như thể sóng triều lập tức thổi bay máu thịt của ba người đàn ông khỏi xương cốt của họ, chỉ để lại ba bộ xương khô.
Hàn Sâm bị một kích của Độc Thiên Giao đánh bay vào trong vách núi, cảm thấy xương khớp toàn thân đau nhức, nhưng không đến nỗi bị thương nặng, chỉ hơi bị trầy xước mà thôi.
Tuy hắn bị thế giới này áp chế rất gay gắt nhưng năng lực chống đỡ vẫn còn đó. Cho dù sức mạnh của Độc Thiên Giao khủng bố đến đâu cũng khó có thể khiến hắn bị thương nặng.
Nhưng vách núi sụp đổ đã vùi lấp hắn ở dưới, Hàn Sâm thử đánh nổ đá nham, không ngờ vừa mới, lớp đá sau lưng lập tức long ra,lăn sang một bên. Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện đằng sau hắn lại là một hang động nham thạch.
Trong lúc hắn đang cau mày, chợt thấy một làn khói đen len vào từ khe nứt trên tảng đá. Hàn Sâm còn tưởng đó là một năng lực gì đó của Độc Thiên Giao, không ngờ khói đen lại ngưng tụ thành hình dáng của một người phụ nữ, hoá ra là Quỷ La Sát, người đeo mặt nạ dạ quỷ.
“Có thể chịu một đòn của Độc Thiên Giao mà không chết, thực lực của ngươi chắc cũng thuộc hàng chiếu trên trong đại vũ trụ.” Quỷ La Sát hơi kinh ngạc, nói với Hàn Sâm.
Nàng vốn chỉ hơi không cam tâm, muốn vào xem Hàn Sâm có chết thật không. Nếu còn sống thì nàng có thể cứu Hàn Sâm một mạng, dùng cách này tiếp cận Hàn Sâm, sau đó đến gần rồi ám sát Tần Bạch Thái tử Tần Quốc.
Không ngờ rằng Hàn Sâm trông có vẻ chỉ bị thương nhẹ, dường như chẳng có vấn đề nghiêm trọng nào.
“Sao ngươi lại vào đây? Đám người Dương Phu Tử đâu rồi?” Hàn Sâm nhìn Quỷ La Sát, hỏi.
“Ngươi yên tâm, Dương Phu Tử đã được Ninh Tịnh cứu đi rồi. Trên người nàng có Điện Quang Hoả Thạch Man cấp Thần, có thể đi xa nghìn dặm trong chớp mắt, tiếc là ta chưa kịp tiến vào lĩnh vực Điện Quang Hỏa Thạch, bằng không cũng chẳng cần trốn vào đây.” Quỷ La Sát bình tĩnh nói.
“Quả nhiên Ninh Tịnh có hậu chiêu.” Hàn Sâm không bất ngờ lắm. Người giống Ninh Tịnh mà vào Vạn Cổ Đại Thần Sơn khi chưa có sự chuẩn bị trước thì mới khiến Hàn Sâm thấy lạ.
Quỷ La Sát còn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy núi đá chấn động. Khói xanh len qua những khe hở vào trong, sau khi bị ám khói xanh, những tảng đá bắt đầu hoá thành màu xanh ngọc bích trong suốt sau đó nhanh chóng nứt vỡ, biến thành cát sỏi màu xanh.
“Độc Thiên Giao đuổi tới nơi rồi, ngươi còn đi được không?” Quỷ La Sát định tiến lại đỡ Hàn Sâm.
“Không cần, ta vẫn đi được.” Hàn Sâm và Quỷ La Sát cùng chui vào hang, cái hang ấy khá lớn, lại còn có khá nhiều nhánh.
Tiếng Độc Thiên Giao phá vỡ đá nham ở ngay sau lưng, họ không còn thời gian phân biệt nữa, chọn một hang động rồi chui thẳng vào đó.
Độc Thiên Giao vẫn không ngừng bám theo, họ có thể nghe thấy cả tiếng rít gào của Tử Hầu Kim Mao, Hàn Sâm vừa ngoái đầu liếc nhìn đã thấy Tử Hầu Kim Mao cưỡi trên lưng Độc Thiên Giao, điên cuồng đuổi theo hướng đi của họ.
Đối mặt với tình hình này, Hàn Sâm càng nghi ngờ hơn trước: “Chẳng lẽ đó đúng là Độc Thiên Giao và Huyết Mị Linh của Mạc Ly? Vậy tại sao chúng lại ở đây? Mạc Ly đã chết tại chỗ ngay khi ám sát Ngụy Vương, lẽ ra chủng gen của hắn chắc chắn cũng sẽ chết theo. Tại sao chúng lại trốn đến Vạn Cổ Đại Thần Sơn này?”
“Qua bên này.” Quỷ La Sát ở phía trước gọi một tiếng, chui vào một cái ngách chỉ vừa đủ cho một người lách qua.
Hàn Sâm lập tức hiểu ý nàng. Con Độc Thiên Giao kia có hình thể khổng lồ, rất khó chui vào ngách đá nhỏ hẹp như thế này, chỉ cần ngăn được nó một chặng thì có thể kéo dãn khoảng cách.
Hàn Sâm bám theo nàng, cùng chui vào đó. Hai người nhanh chóng tiến về đằng trước, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng nổ cực lớn ở sau lưng, sau đó là tiếng núi đá vỡ vụn.
Quả nhiên, Độc Thiên Giao không chui lọt được, mỗi khi nhích thêm một đoạn là nó phải khai sơn phá thạch, tốc độ lập tức chậm lại.
Bọn Hàn Sâm chạy hơn nửa giờ, âm thanh ầm ầm ở đẳng sau đã nhỏ đến mức khó nghe thấy được, còn hang động phía trước trở nên rộng lớn hơn hẳn.
“Lạ thật, tại sao ở đây lại có dấu vết đào bới bằng sức người nhỉ?” Quỷ La Sát ở đằng trước đột ngột dừng lại, quan sát hai bên tường đá rồi nói.
Hàn Sâm cũng thất trên hai bên tường đá khắc rất nhiều hoa văn, tuy nét vẽ khá cổ xưa và đơn giản nhưng rõ ràng có thể nhận ra vết tích nhân tạo.
Khi Hàn Sâm quan sát hình khắc trên vách tường, con ngươi hắn đột ngột co lại, vậy mà hắn lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trên đó.
Hết chương 3056.
Bạn cần đăng nhập để bình luận