Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3105. Cổ tế đồng

“Chẳng hay Lỗ thống lĩnh tới hàn là vì có chuyện gì?” Phượng Phi Phi dẫn gia thần ra cửa nghênh đón, đứng song đôi giằng co với những cấm vệ quân kia.
Cấm vệ quân vương đình chịu trách nhiệm về sự an toàn phòng vệ của thành Ngọc Bích, trong đội cấm vệ quân này tổng cộng mười bốn đội ky binh, do mười bốn vị thống lĩnh trông coi, mà mười bốn vị thống lĩnh này đều thuộc sự quản hạt của Thiết Mạc.
Ở dưới trướng của Thiết Mạc còn có hai phụ tá, đây chính là kết cấu của cả cấm vệ quân vương đình.
Mười bốn đội cấm vệ quân còn có một cái tên rất hay đó là Vương đình Thập Tứ ky, vị thống lĩnh nào cũng đều là nhân vật không hề tâm thường. Tuy nói cả cấm vệ quân không phải là của Thiết Mạc, nhưng có hơn nửa già thống lĩnh trung thành và tận tâm với Thiết Mạc.
Đội Lôi Sư ky này phụ trách công tác phòng vệ của khu vực này, mà thống lĩnh Lỗ Tam Trực của đội ky binh này lại là tâm phúc ái tướng của Thiết Mạc.
Hôm nay hắn dẫn theo thành viên của Lôi Sư ky vây nhà của Phượng Phi Phi lại, rõ ràng ý đồ tới của hắn không tốt lành gì, vậy nên sắc mặt của Phượng Phi Phi rất khó coi.
“Lôi Sư ky nhận được khiếu nại là có khả năng nơi này giấu hàng cấm nên bắt buộc phải lục soát, mong Phượng đại gia phối hợp.” Vóc người của Lỗ Tam Trực cao to, hắn mặc một bộ lân giáp trên người, cưỡi một con hùng sư cả người bùng cháy lên ngọn lửa, trông cứ như Ma Thần giết tới từ địa ngục vậy, khí thế cực kỳ khủng bố.
“Hàng cấm? Hàng cấm gì?” Phượng Phi Phi cau mày hỏi.
“Cơ mật” Lỗ Tam Trực lạnh lùng nói rồi phất tay: “Đi vào lục soát, lục soát kỹ chút.”
“Khoan đã, Lỗ thống lĩnh, ngươi tự tiện xông vào nhà dân vô duyên vô cớ như vậy, có vẻ không hợp với quy củ thì phải ha?” Phượng Phi Phi nhíu mày hỏi.
“Sao đây? Chẳng nhẽ Phượng đại gia muốn thành địch với cấm vệ quân?” Vẻ mặt của Lỗ Tam Trực không thay đổi, hắn lạnh mặt nói.
“Không dám.” Phượng Phi Phi biết rõ tuyệt đối không thể để bị hắn chụp cái mũ này lên đầu, làm kẻ địch của cấm vệ quân thì sẽ có hiềm nghi mưu phản, là tội lớn giết không tha.
“Nếu không dám thì mau không lui ra.” Lỗ Tam Trực ra lệnh cho binh lính dưới quyền tiếp tục xông tới trong lâu đài cổ.
Phượng Phi Phi chỉ đành lệnh cho gia thần nhường đường, tránh cho xảy ra xung đột với Lôi Sư ky. Nếu không dù không có tội thì cũng sẽ thành tội lớn, chẳng khác nào kẻ địch của quốc pháp của cả đế quốc Đại Tần là địch.
Phượng Phi Phi biết lần này Lỗ Tam Trực tới không đơn giản, nhưng nàng cũng đành bó tay chịu trói thôi. Mặc dù nàng có danh khí lớn, là một trong ba ca cơ đang nổi, nhưng thân phận ca cơ chỉ có danh thôi, chứ không hề có quyền lực và địa vị thực.
Bình thường những quan lại quyền quý nể mặt nàng, đương nhiên cấm vệ quân sẽ không dám tùy ý mạo phạm nàng.
Nhưng bây giờ khác xưa rồi, nếu Lỗ Tam Trực là được theo mệnh lệnh của Thiết Mạc thì ai ra mặt cũng chẳng được tích sự gì, trừ phi là đại quý tộc chân chính ra mặt thì may ra. Đáng tiếc lần trước Phượng Phi Phi đã từ chối những quyền quý kia, nên lúc này cũng chẳng có đại quý tộc nào chịu ra mặt giúp nàng.
Lỗ Tam Trực không vào lục soát, nhưng hắn cưỡi hùng sư dừng ở cửa lớn, đang đợi kết quả lục soát của thuộc hạ.
“Xảy ra chuyện gì?” Hàn Sâm đi tới bên cạnh Phượng Phi Phi, hỏi.
“Lỗ thống lĩnh nói có người khiếu nại nhà của ta giấu hàng cấm.” Phượng Phi Phi nói.
Hàn Sâm nhìn chăm chú vào Phượng Phi Phi không nói gì, Phượng Phi Phi đương nhiên là hiểu ý của hắn, nàng khẽ nói với Hàn Sâm: “Sao ta lại giấu hàng cấm cho được, chắc chắn là Thiết Mạc đang cố ý gây phiền phức cho chúng ta đây mà.”
“E không đơn giản là tới gây phiền phức đâu.” Hàn Sâm hờ hững nói.
Phượng Phi Phi còn muốn nói điều gì đó thì lại đột nhiên thấy một tên ky binh của Lôi Sư ky binh sĩ chạy tới rồi quỳ một gối xuống trước mặt Lỗ Tam Trực báo cáo: “Bẩm thống lĩnh, phát hiện được một lượng lớn cổ tế đồng ở trong tầng hầm ngầm”
“Không thể nào!” Sắc mặt của Phượng Phi Phi thay đổi dữ dội ngay tức khắc, trực tiếp kêu lên.
“Là thật hay giả nhìn cái là biết.” Lỗ Tam Trực lạnh lùng nói một câu, rồi kêu thủ hạ áp giải đám người Phượng Phi Phi xuống hầm ngầm.
Hàn Sâm vẫn ở bên cạnh Phượng Phi Phi, Phượng Phi Phi bước vội tới trước tầng hầm ngầm, nàng nhìn vào bên trong thì quả nhiên thấy hàng loạt đồ đồng được làm thành gạch.
Màu sắc của những viên gạch đồng kia có hơi là lạ, màu của nó không phải đồng xanh bình thường, cũng chẳng phải đồng vàng hay đồng tím, mà là một màu lam yêu dị, trông những đồ đồng đó giống những cục gạch đồng màu xanh lam.
“Phượng đại gia, ngươi to gan quá ha, dám tư tàng cả cổ tế đồng cơ đấy. Ngươi có biết đây là tội lớn gì không?” Lỗ Tam Trực lạnh giọng quát lên với Phượng Phi Phi.
“Có người vu oan hãm hại ta, những cổ tế đồng kia không phải của ta.” Sắc mặt của Phượng Phi Phi vô cùng khó coi, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Lỗ Tam Trực, nàng không biết là Lỗ Tam Trực cho người làm hay là trong đám gia thần của nàng có phản đồ.
“Muốn nói gì thì quân bộ của cấm vệ quân rồi nói sau, chuyện này chắc chắn phải tra cho rõ.” Lỗ Tam Trực vung tay lên, quát khế: “Người đâu, bắt hết về cho ta.”
Không đợi Phượng Phi Phi phân phó, tất cả gia thần đều triệu hồi chủng gen, giằng co với binh sĩ của Lôi Sư ky, sắc mặt của cả đám người đều khó coi.
Cái nơi như quân bộ của cấm vệ quân đó, người sống khỏe mạnh vào trong đó xong cũng phải bị lột xuống một lớp da thì mới được ra ngoài, đó còn là may mắn đó, ai mà xui xeri thì còn chẳng sống để ra được nữa cơ. Bọn họ chẳng ai muốn tới nơi đó, tới đó thì quả thực chẳng khác gì là xuống địa ngục.
Trong lúc nhất thời, Phượng Phi Phi ruột gan rối bời, dù ca cơ cả nổi tới đâu, thực lực mạnh tới mức nào thì cũng không thể đối đầu với cơ quan quốc gia được. Trừ phi đạt tới trình độ như ca vương Chung Ly Tình, khiến rất nhiều quý tộc Thần Huyết và Hoàng đế phải dè chừng.
Có vậy thì mới làm cấm vệ quân thấy hơi kiêng ky được.
Đương nhiên Phượng Phi Phi vẫn chưa đạt tới trình độ đó, nàng cũng không ngờ Thiết Mạc lại chơi chiêu này, muốn bắt bọn họ lại, không đánh mà thắng.
Chỉ cần bắt bọn họ vào quân bộ của cấm vệ quân thì e dù có lý hay không thì cũng không sống để ra ngoài được.
Nếu như phản kháng thì đó là đại tội mưu nghịch tạo phản, đến lúc đó sẽ chết thảm hại hơn, cho dù bây giờ có thể phá vây chạy ra ngoài thì cũng không trốn khỏi thành Ngọc Bích được.
Đến lúc đó không những Lôi Sư ky mà cả đế quốc Đại Tần cũng sẽ thành kẻ địch của bọn họ.
Lúc này Phượng Phi Phi đã không còn chủ kiến nữa rồi, ánh mắt nàng không tự chủ được nhìn về phía Hàn Sâm.
“Lỗ thống lĩnh, ngươi chắc chắn là muốn dẫn bọn ta trở về ư?” Hàn Sâm nhìn Lỗ Tam Trực hỏi.
“Ngươi là Hàn Sâm?” Lỗ Tam Trực lạnh lùng nhìn Hàn Sâm hỏi ngược lại.
“Xem ra Lỗ thống lĩnh quen biết tại hạ.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Lỗ Tam Trực lạnh lùng hừ một tiếng: “Người gây chuyện trong buổi tiệc sinh nhật của Phượng đại gia là ngươi chứ gì? Theo ta thấy thì là ngươi muốn vu oan hãm hại Phượng đại gia, những cổ tế đồng kia cũng là kiệt tác của ngươi đúng không?”
Những ngôn từ đổi trắng thay đen, còn cố ý khích châm ngòi quan hệ giữa hắn và Phượng Phi Phi thế này đã làm Hàn Sâm xác định được rằng, tất cả những việc này chắc chắn đều là kiệt tác của Thiết Mạc, không sai được.
Lỗ Tam Trực không hề cho Hàn Sâm cơ hội để nói chuyện, quát to luôn: “Còn chờ gì nữa, mau bắt hết đám tặc tử ác độc này lại cho ta.”
Binh sĩ của Lôi Sư ky cùng đồng thanh đáp, rồi chuẩn bị bắt hạ Hàn Sâm.
Lỗ Tam Trực cậy thế ung dung ngồi trên lưng hùng sư, ánh mắt nhìn Hàn Sâm đầy khinh miệt, ánh mắt ấy giống như đang nhìn một người chết vậy.
Theo hắn thấy, dù Hàn Sâm có phản kháng hay không, thì hôm nay cũng khó thoát được kiếp này, chắc chắn là một người chết.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu la truyền tới từ bên ngoài cửa lớn: “Hàn Sâm… Hàn Sâm ngươi ở đâu thế?”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bên ngoài của cửa lớn, một tuổi thiếu niên mười ba, mười bốn đang kêu la và đi từ bên ngoài vào, tỏ ra hốc hách không coi ai ra gì, coi trời bằng vung, xông thẳng vào như thể không nhìn thấy những cấm vệ quân hung thần ác sát kia vậy, hệt như tiểu bá vương hư hỏng trong thôn.
Hết chương 3105.
Bạn cần đăng nhập để bình luận