Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1045: Nơi Niết Bàn

Siêu cấp thần huyết Ma Giác Dương: Thú hồn bị ô nhiễm, loại hình vũ khí.
Hàn Sâm ngẩn người, thú hồn Ma Giác Dương Vương lại có một chú thích đặc biệt khác, không biết là có ý gì.
Hắn triệu hoán thú hồn Ma Giác Dương Vương ra, đấy là một thanh loan đao ma giác, toàn thân giống như hắc tinh, rất giống sừng dê của con Ma Giác Dương Vương kia.
Hàn Sâm lại nhìn về phía thi thể Ma Giác Dương Vương, thấy thân thể của nó như đã hóa than vậy, vỡ thành từng khối, nhưng không phân giải biến mất, mà chỉ biến thành một bộ phận núi đá hóa than thôi.
Mà ngay cả sừng dê như hắc tinh kia, lúc này đã không còn sáng bóng nữa, trở thành một khối than đen.
Hàn Sâm đưa tay ra khẽ chạm vào, sừng dê vốn vô cùng cứng rắn, lúc này lại như giống như than củi bị Hàn Sâm tiện tay bóp nát.
Hắn cảm thấy vô cùng cổ quái, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân gì, Hàn Sâm chỉ cảm thấy trên người truyền đến cảm giác suy yếu mãnh liệt.
Lúc này hắn không dùng đến thời gian một tiếng, không quá suy yếu giống lần trước, tuy nhiên vẫn có cảm giác không còn chút sức lực nào.
Hàn Sâm đang chuẩn bị đi tìm thất ca, nhưng lại đột nhiên thấy có một bóng người chạy như điên tới phía hắn, nhìn kỹ lại dĩ nhiên là Tà Tình Đế.
- Sao tên này cũng tiến vào rồi?
Hàn Sâm thầm cả kinh.
Tà Tình Đế hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, chớp mắt đã chạy như điên tới, cũng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm hỏi:
- Làm sao cậu cũng vào được nơi này thế?
- Tôi bắt được người bên cạnh Kiếm Thánh Đế Quân kia, để cho y dẫn đường cho tôi đi tìm ngài, ai ngờ lại bị y mang đến chỗ này, vừa rồi chúng tôi gặp một đám Ma Giác Dương, bị Ma Giác Dương đánh tới mức phải chia nhau chạy.
Hàn Sâm hỏi ngược lại:
- Đại Đế, ngài đã đuổi kịp Kiếm Thánh Đế Quân rồi ư?
- Hừ, để cho y may mắn trốn thoát rồi, nhưng kiện bảo bối mà y đoạt được kia đã bị ông đây đoạt trở về.
Tà Tình Đế nói xong đã lấy ra một kiện đồ vật.
Đó là một cuốn da, không biết được chế tạo từ da gì, toàn thân màu đen, mặt ngoài có vẽ một Phượng Hoàng màu vàng, nhìn rất khí thế, giống như muốn vỗ cánh bay lên, một luồng khí tức hoàng giả tự nhiên sinh ra, dường như có thể khiến vạn điểu trên thế gian đều phải cúng bái nó.
Hàn Sâm nhìn thấy bức Phượng Hoàng Áo Nghĩa này lại như bị sét đánh.
Thần thái vạn điểu trong đại điện kia lập tức hiện lên trong óc hắn, đủ loại tư thế Phi Thiên hiện lên trong đầu, cuối cùng tất cả đều xuất hiện trong tấm Phượng Hoàng Áo Nghĩa này.
Phượng Hoàng trên cuốn địa đồ này mặc dù khép hai cánh đứng im ở đó, nhưng trên người của nó lại phảng phất có được đủ loại ý cảnh của vạn điểu, tư thế của vạn điểu được bày ra, tạo thành một loại ý cảnh đặc biệt, quả thực có chút khó tin.
- Thì ra là thế. . . thì ra là thế. . . Phượng Hoàng Áo Nghĩa Đồ này mới là bí kỹ mà Phượng Hoàng Đại Đế am hiểu, là lĩnh ngộ suy diễn từ tư thế của vạn điểu phi thiên, hơn nữa dựa vào sức sáng tạo của y. . .
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng vui mừng.
Hắn nhìn thấy thần thái của vạn điểu trong đại điện, chỉ là mới lĩnh ngộ được một chút tư thế phi thiên, nhưng bây giờ nhìn Phượng Hoàng Áo Nghĩa Đồ, hắn lập tức hoàn toàn hiểu ra, đây mới là Phượng Hoàng bí kỹ hoàn chỉnh.
- Cậu xem hiểu không?
Tà Tình Đế hỏi Hàn Sâm.
- Không hiểu nhiều, nhưng người dẫn tôi tới kia có lẽ sẽ hiểu, nếu như Đại Đế gặp y, có thể bắt y hỏi một chút.
Hàn Sâm nói như vậy tự nhiên không phải hại thất ca, mà là sợ sau khi Tà Tình Đế gặp được thất ca, một lời không hợp sẽ giết thất ca, nói như vậy, ít nhất có thể tạm thời bảo vệ tính mạng cho thất ca.
Tà Tình Đế thu Phượng Hoàng Áo Nghĩa Đồ lại, ánh mắt dò xét xung quanh một lát, sau đó một tay kéo lấy Hàn Sâm, trực tiếp đạp không bay đi.
Hàn Sâm nhìn ra Tà Tình Đế không phải muốn đả thương hắn, cho nên cũng không phản kháng, mặc kệ Tà Tình Đế mang theo hắn đạp không bay đi.
Vầng sáng màu bạc trên người Tà Tình Đế sáng chói, tốc độ phi hành nhanh kinh người, chỉ trong chốc lát đã vượt qua ngàn dặm, hạ xuống trước một hồ nước.
- Đại Đế, nơi này là?
Hàn Sâm nhìn hồ nước kia rồi hỏi với vẻ nghi ngờ hỏi, không biết Tà Tình Đế chạy xa như vậy đến nơi này làm gì.
- Chẳng lẽ y biết vị trí đặt bảo vật trong mắt phượng? Chẳng lẽ hồ này chính là nơi đặt bảo tàng?
Hàn Sâm thầm nghĩ.
Tà Tình Đế lại không trả lời, trực tiếp ném Hàn Sâm vào giữa hồ, sau đó chính y cũng nhảy vào giữa hồ, ngâm mình ở trong hồ nước, giống như đang ngâm ôn tuyền.
Lúc đầu Hàn Sâm bị dọa sợ, còn tưởng rằng giữa hồ này có gì đó cổ quái, khi đang do dự có nên đào tẩu hay không, lại thấy Tà Tình Đế cũng nhảy xuống tới, lúc này mới an tâm rơi vào trong hồ.
Sau khi rơi vào trong hồ, Hàn Sâm lập tức cảm giác bụi bẩn trên người giống như bị rửa trôi đi vạy, Động Huyền Khí và linh thức vốn bị áp chế, vậy mà đã khôi phục rất nhiều, trong lòng lập tức mừng rỡ, biết rõ hồ này có lai lịch bất phàm.
Bảo Nhi vô cùng cao hứng bơi qua bơi lại trong hồ nước, nhìn có vẻ rất thích chơi nước.
- Đại Đế, hồ này hình như có chút thần kỳ.
Hàn Sâm tỏ vẻ vui mừng nhìn Tà Tình Đế.
Tà Tình Đế đang ngâm trong hồ, bĩu môi nói:
- Đương nhiên là thần kỳ, đây chính là nước mắt hỏa hoàng Niết Bàn biến thành, ở một nơi bị hủy này, cũng chỉ có nơi này còn sót lại một tia Niết Bàn chi lực.
- Nước mắt hỏa hoàng?
Hàn Sâm không hiểu nhìn Tà Tình Đế.
Tà Tình Đế vươn người rồi nói:
- Cậu nghĩ vì sao tên gà lửa kia lại tự xưng là Phượng Hoàng Đại Đế? Đó là bởi vì y đã trồng được một Ngô Đồng Thần Thụ, cây thần kia nở ra một đôi Hỏa Phượng Hoàng mở ra mười đạo khóa gen, về sau Hỏa Phượng Hoàng Niết Bàn trọng sinh, cho đến lúc đột phá để thăng cấp vào không gian thứ tư Tí Hộ Sở, kết quả là Phượng tử Hoàng sinh, nơi để Niết Bàn cũng trở thành nơi hủy diệt, lửa kia khi Hoàng phá không rời đi, đã lưu lại một giọt nước mắt vì Phượng đã chết đi, giọt nước mắt kia đã hóa thành hồ nước, chỉ cần tắm trong nước mắt hỏa hoàng này, chúng ta sẽ không bị tử khí Niết Bàn vây khốn nữa, lực lượng cũng sẽ không bị áp chế, làm việc cũng thuận tiện rất nhiều.
Dừng một chút, Tà Tình Đế còn nói thêm:
- Bên phía bảo tàng kia ông đây đã đi qua, bên trong chẳng có cái gì cả, ông đoán gà lửa kia hẳn đã dấu bảo vật đi rồi, chờ chúng ta ngâm nước mắt hỏa hoàng xong, lại đi tìm kiếm, lấy tất cả chí bảo của tên gà lửa kia tới tay, không làm y tức chết sẽ không thôi.
Hàn Sâm đột nhiên nghĩ đến khi mình ở đỉnh Phượng Hoàng Thần Sơn có thấy một gốc đại thụ bị chém đứt, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ gốc cây kia chính là Ngô Đồng Thần Thụ?
Hắn lại nghĩ tới mọt chuyện:
- Trên vách núi kia có viết Phượng Lạc Thần Sơn, Đế vẫn Hoàng Tuyền. Phượng Lạc Thần Sơn đại khái là chỉ Hỏa Phượng đã bị chết ở đây, vậy Đế vẫn Hoàng Tuyền là có ý gì? Chẳng lẽ nói Phượng Hoàng Đại Đế cũng không có khả năng tấn chức tới không gian thứ tư Tí Hộ Sở, mà là đã chết ở địa phương nào đó?
- Chúng ta ở chỗ này bảy canh giờ, cũng đủ để chống cự tử khí Niết Bàn, nhìn cậu có vẻ đã bị thương khi gặp phải những con Ma Giác Dương kia, thân thể rất suy yếu, vừa vặn cũng có thể nhờ vào nước này để chữa thương.
Tà Tình Đế lại nói một câu.
Bảo Nhi không biết từ lúc nào bơi đã đến bên cạnh Tà Tình Đế, bé dám bò tớ trên đầu Tà Tình Đế, khiến Hàn Sâm hoảng sợ một hồi.
Thế nhưng Tà Tình Đế cũng không tức giận, ngồi trong hồ nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ Bảo Nhi bò lên trên đầu của y nắm tóc rồi niết mặt y, một chút phản ứng cũng không có, giống như một bức tượng thần.
Hàn Sâm thở dài một hơi, đang muốn gọi Bảo Nhi trở về, để tránh cho bé thật sự chọc giận Tà Tình Đế, nhưng lại đột nhiên cảm giác được dưới nước giống như có đồ vật gì đó, đã dán vào ngang hông của hắn, lập tức dọa hắn nhảy dựng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận