Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 508: Hoàng Kim Bàng Giải

(Dịch: Bàng Giải = Con Cua)
Coong!
Thoạt nhìn thân thể của Hoàng Kim Bàng Giải rất vụng về, vậy mà lập tức nhảy lên đối mặt với Hàn Sâm, một cái càng cua chặn Quỷ Trảo của Hàn Sâm lại.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cực lớn đánh úp tới, tay phải nắm Quỷ Trảo bị chấn rách, máu tươi chảy ra ròng ròng, cả cánh tay đều run lên, thân thể không tự chủ được lui lại vài chục bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Tám chân của Hoàng Kim Bàng Giải đều động, nghiêng người nhanh chóng lao tới Hàn Sâm, vậy mà cực kỳ linh hoạt.
- Đây là loại cua quỷ quái gì? Cũng quá biến thái đi.
Hàn Sâm quay người chạy vòng quanh thuyền thủy tinh, tốc độ cùng lực lượng của Hoàng Kim Bàng Giải mạnh đến mức không còn gì để nói, lúc này Hàn Sâm mới phát hiện ra mình căn bản không làm gì được nó.
Hoàng Kim Bàng Giải kia đuổi theo Hàn Sâm chạy vài vòng, đuổi không kịp Hàn Sâm liền tức giận không ngừng khép mở càng cua, phát ra tiếng rung động đùng đùng.
Thế nhưng mà thân pháp của Hàn Sâm vốn lợi hại, mặc dù tốc độ chậm hơn Hoàng Kim Bàng Giải một chút, nhưng mà có thuyền thủy tinh làm chướng ngại vật, Hoàng Kim Bàng Giải làm sao cũng không đuổi kịp hắn.
Hàn Sâm đang nghĩ xem phải dùng ám chiêu nào mới có thể thu phục Hoàng Kim Bàng Giải, ai ngờ Hoàng Kim Bàng Giải kia vậy mà buông tha không đuổi hắn nữa, lại nhào tới thi thể Ngân Lân Cầu.
- Không biết nó ăn thịt Ngân Lân Cầu có độc, có thể trúng độc theo hay không?
Mặc dù trong lòng Hàn Sâm nghĩ như vậy, nhưng vạn nhất Hoàng Kim Bàng Giải cũng không sợ độc, không phải sẽ lãng phí thịt Ngân Lân Cầu một cách vô ích sao.
Nghĩ tới đây, Hàn Sâm lại vòng ra phía sau đánh lén Hoàng Kim Bàng Giải, không để cho nó ăn thịt Ngân Lân Cầu.
Một người một cua cứ cầm cự như vậy, Hoàng Kim Bàng Giải đuổi không kịp Hàn Sâm, lại không có cách nào an tâm ăn thịt, một mực đấu đến đấu đi, ai cũng không thể chiếm được phần thắng.
Hoàng Kim Bàng Giải canh giữ ở bên cạnh thi thể Ngân Lân Cầu, đưa lưng về phía thi thể Ngân Lân Cầu nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, đã lười tiếp tục truy đuổi Hàn Sâm, nhưng lại không dám xoay người đi ăn thịt.
Hàn Sâm liền ở bên cạnh nhìn Hoàng Kim Bàng Giải kia, một người một cua trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không biết tiếp theo nên làm gì.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát Hoàng Kim Bàng Giải, hy vọng có thể tìm ra nhược điểm của nó, nếu như là con cua bình thường, các khớp nối trên chân cùng chỗ nối tiếp với giáp xác đều là nhược điểm.
Con cua lớn màu vàng này hiển nhiên là có chút không giống, chỗ khớp nối màu vàng càng thêm đậm hơn, mặc dù mảnh hơi một chút, thế nhưng có thể nhìn ra, chỗ đó còn cứng rắn hơn giáp xác bên cạnh.
Về phần khe hở trên người, nó căn bản không có, toàn thân giống như được đúc bằng vàng ròng, liền một cái khe hở nhỏ cũng không tìm thấy.
Lúc Hàn Sâm đang buồn bực, lại thấy Hoàng Kim Bàng Giải kia múa cái càng lên với Hàn Sâm, Hàn Sâm cho rằng nó lại muốn xông đến, nhưng phát hiện ra Hoàng Kim Bàng Giải kia vẫn đang đứng tại chỗ không hề cử động.
Nó múa vài cái với Hàn Sâm, động tác kia không giống như là đang khiêu khích, cũng không giống như là muốn công kích, bộ dạng có chút giống như là nhân loại thò tay ra mời người khác đến.
Hàn Sâm còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, dụi dụi con mắt, quả nhiên thấy Hoàng Kim Bàng Giải kia đang ngoắc hắn tới.
- Cua bự à, mày không phải mỹ nữ xinh đẹp, câu dẫn tao như vậy cũng vô dụng thôi.
Hàn Sâm không biết Hoàng Kim Bàng Giải đến cùng muốn làm gì, đương nhiên không có khả năng đi qua, chỉ là hướng nó hô hai câu.
Cũng không biết Hoàng Kim Bàng Giải kia có nghe hiểu Hàn Sâm nói cái gì hay không, Hàn Sâm đoán chừng là nó không hiểu, nhưng mà sau khi Hàn Sâm nói xong, Hoàng Kim Bàng Giải kia đi vòng lại, dùng càng cua chọc chọc vào thi thể Ngân Lân Cầu ở bên cạnh, rồi hướng thi thể vung hai cái, sau đó lại chỉ chỉ tới Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn Hoàng Kim Bàng Giải đang khoa tay múa chân ở đó, cũng không biết là nó có ý gì, nhìn không hiểu ra sao, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Hiện tại Hàn Sâm chỉ hận mình không học qua ngôn ngữ của loài cua, nói không chừng thật sự có thể trò chuyện với Hoàng Kim Bàng Giải này một chút, xem rốt cục nó muốn làm gì.
Hoàng Kim Bàng Giải lại lần lượt vung càng, cũng chỉ tái diễn mấy động tác kia, trong mồm thỉnh thoảng phun ra một ít bong bóng màu trắng, thoạt nhìn đã sắp không chịu được nữa, hận không thể mở miệng nói chuyện với Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn trong chốc lát, cảm thấy mình quả thật không có thiên phú nói chuyện với cua, nhưng lại giúp hắn nghĩ tới một việc, mình còn có Dị Linh Tuyết Cơ, mặc dù sau khi cô ta nhận chủ đã mất đi năng lực khống chế dị sinh vật, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng làm chủ nhân của dị sinh vật, nói không chừng cô ta sẽ hiểu con cua này đang nói cái gì.
Gọi Tuyết Cơ ra, Hàn Sâm chỉ vào Hoàng Kim Bàng Giải đang khoa tay múa chân kia hỏi:
- Tuyết Cơ, cô hiểu ngôn ngữ của nó không?
- Không hiểu.
Tuyết Cơ trả lời rất thẳng thắn.
Hàn Sâm lập tức thất vọng, ngay cả Tuyết cơ cũng không hiểu ngôn ngữ của những dị sinh vật này, hắn muốn hiểu Hoàng Kim Bàng Giải kia đang nói cái gì là chuyện không thể nào.
- Nhưng mà tôi biết ý của nó.
Tuyết Cơ lại nói tiếp một câu.
- Nó có ý gì?
Hàn Sâm vui mừng quá đỗi, kéo Tuyết Cơ lại hỏi.
Tuyết Cơ lạnh nhạt nói:
- Nó khoa tay múa chân đã rất rõ ràng, nó muốn cùng chủ nhân chia đều thi thể của con dị sinh vật kia.
Hàn Sâm ngây ra một lúc, nhìn động tác khoa tay múa chân của Hoàng Kim Bàng Giải, hình như thật sự là có chuyện như vậy.
Hoàng Kim Bàng Giải ở bên cạnh thi thể Ngân Lân Cầu vung càng, sau đó chỉ sang hai bên, lại chỉ tới Hàn Sâm, ý kia giống như là lại để cho Hàn Sâm chọn một nửa.
Mặt già của Hàn Sâm đỏ lên, khoa tay múa chân đơn giản như thế, vậy mà lúc trước hắn không nhìn ra, thật sự là có chút quá ngu quá ngây thơ rồi.
Vội vàng thu hồi Tuyết Cơ lại, để người hầu của mình thấy được mặt chỉ số thông minh thấp như vậy, khiến cho cho mặt mo của Hàn Sâm có chút không biết để đâu.
- Một nửa không được. . . tao muốn hai phần ba. . .
Hàn Sâm cũng khoa tay múa chân vừa nói, giọng nói đều mang chút hương vị của người ngoài hành tinh.
Thế nhưng mà lần này đến phiên Hoàng Kim Bàng Giải không hiểu ra sao rồi, trừng tròng mắt nhìn Hàn Sâm, trong mồm liên tục phun bong bóng, còn cực kỳ nhân tính hóa dùng càng cua gãi gãi sọ não.
Thấy Hoàng Kim Bàng Giải nghe không hiểu ý của mình, Hàn Sâm lại không dám đi qua khoa tay múa chân, đành phải ra hiệu cho Hoàng Kim Bàng Giải tránh ra, liên tục múa may mấy lần.
Cũng may là lần ra hiệu này thuận lợi, Hoàng Kim Bàng Giải xê dịch sang bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.
Hàn Sâm lại ra hiệu cho nó tránh ra xa hơn một chút, Hoàng Kim Bàng Giải lại xê dịch sang bên cạnh một chút, liên tiếp nhiều lần, Hàn Sâm mới xác định khoảng cách giữa Hoàng Kim Bàng Giải cùng thi thể Ngân Lân Cầu đã hết sức an toàn rồi, lúc này mới đi đến bên cạnh thi thể của Ngân Lân Cầu, dùng phương thức của Hoàng Kim Bàng Giải, hạ xuống chỗ hai phần ba thi thể Ngân Lân Cầu, chỉ tới nửa một phần ba, rồi chỉ về phía Hoàng Kim Bàng Giải, cuối cùng chỉ chỉ phần lớn hơn kia, lại chỉ chỉ về chính mình.
Lần này Hoàng Kim Bàng Giải giống như đã nghe hiểu, lại đong đưa càng cua, tám chân đều động lại chạy trở về bên cạnh thi thể Ngân Lân Cầu.
Hàn Sâm bị hù vội vàng lui về phía sau, nhưng mà Hoàng Kim Bàng Giải lại không có ý muốn đuổi theo hắn, dùng càng cua lại khua một hồi lên trên thi thể Ngân Lân Cầu, ý tứ là nói mỗi người một nửa.
Hàn Sâm thật sự không thể tin được, mình vậy mà lại cùng một con cua lớn múa tay múa chân cò kè mặc cả ở chỗ này, Hoàng Kim Bằng Giải này quả thực giống như một bác gái đi chợ mua thức ăn, thiệt một cọng lông cũng không chịu.
Một người một cua thảo luận một hồi lâu, cuối cùng lúc đạt thành hiệp nghị, Hàn Sâm chiếm được đại khái ba phần năm, Hoàng Kim Bàng Giải thì chiếm hai phần năm.
- Ăn đi ăn đi, tốt nhất độc chết con cua láo toét nhà mày đi.
Hàn Sâm dựa theo vị trí đã khoa tay múa chân chia thi thể Ngân Lân Cầu ra, nhìn Hoàng Kim Bàng Giải dùng càng cua kẹp lấy phần của nó kéo lên trên thuyền thủy tinh, trong lòng Hàn Sâm âm thầm nguyền rủa nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận