Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 351: Cũng Không Phải Tất Cả Tiến Hóa Giả Đều Rất Giỏi

Đặc biệt là người có gen đại viên mãn tấn chức Tiến Hóa Giả, đối với không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở có thể tính là vô dục vô cầu, nếu chẳng may thân thể bị tổn thương thì sẽ vô cùng thảm, người bình thường đều sẽ chọn trực tiếp đi tới không gian thứ hai của Tí Hộ Sở.
Cho dù là lưu lại, cũng không thể tham gia Thần Chiến ở không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở, nhiều lắm là đi tìm một ít sinh vật thần huyết để săn giết, không có ý nghĩa quá lớn.
Về phần sinh vật siêu cấp thần huyết, cho dù là Tiến Hóa Giả có thần gen viên mãn đi cũng vô dụng, vẫn sẽ bị hành hạ như cũ.
Tiến Hóa Giả vừa mới tấn thăng còn chưa tu luyện qua Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật của Tiến Hóa Giả, dù tố chất thân thể mạnh hơn một chút, cũng không có ưu thế quá lớn.
Bây giờ nếu như Hàn Sâm toàn lực bạo phát, tố chất thân thể sẽ không kém hơn một Tiến Hóa Giả có thần gen viên mãn, nhưng mà cũng không dám đánh nhau chính diện với sinh vật siêu cấp thần huyết.
Vị Dư thiếu này nếu là Tiến Hóa Giả thần gen đại viên mãn, lại không trực tiếp đi tới không gian thứ hai của Tí Hộ Sở, cũng không biết là có ý định gì.
Hàn Sâm cũng không hề giật mình, trên thực tế hắn cũng sớm đã nhìn ra, tố chất thân thể của thanh niên giáp vàng cao tới mức không bình thường, cũng đã đoán được vài phần.
Nhưng nếu chỉ là như thế, Hàn Sâm cũng không để y ở trong lòng, không phải là người tu hành chân chính, tố chất thân thể cao tới đâu cũng vô dụng, trẻ con nghịch búa lớn, không tự làm bị thương đã rất không tệ rồi, cũng không có gì đáng để khoe khoang.
Sắc mặt của mấy người bọn Tô Tiểu Kiều lại có hơi khó coi, có một đám người như vậy cùng đi tới Đại Sa Mạc Bạch Ma, mặc kệ là trong lòng ai đều có chút bất an, thậm chí đã có người có ý thoái lui.
- Sâm ca, làm sao bây giờ?
Tô Tiểu Kiều chạy đến bên cạnh Hàn Sâm nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Tô Tiểu Kiều cũng có chút sợ, đối phương vốn người đông thế mạnh, tên Dư thiếu kia còn là một Tiến Hóa Giả, bây giờ lại có mâu thuẫn, đi vào trong Đại Sa Mạc Bạch Ma, nếu như bọn họ nổi lên sát tâm, chỉ sợ sẽ là một đại phiền toái.
- Đã thu tiền, khẳng định là phải đi, tiếp tục đi thôi.
Hàn Sâm nói.
Tô Tiểu Kiều cũng biết bây giờ mình muốn nói không đi cũng không được, cũng may còn có Hàn Sâm đi cùng với cậu ta, dù sao cũng khiến cho y có chút an tâm.
Tô Tiểu Kiều dẫn theo đoàn người ở trong Đại Sa Mạc Bạch Ma đi về phía trước, đi khoảng năm sáu ngày, khắp nơi lọt vào trong tầm mắt đều đã là cồn cát, liền một cái ốc đảo đều không thấy đâu.
Đám người bọn Dư thiếu kia nguyên một đám vênh váo tự đắc không thèm để ý, mặc dù trong lòng của Tô Tiểu Kiều và những người ở Cương Giáp Tí Hộ Sở cảm thấy khó chịu, nhưng mà e ngại vị Dư thiếu kia là một Tiến Hóa Giả gen đại viên mãn, cũng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn không để ý tới bọn họ.
- Ở ngay phía trước thôi.
Tô Tiểu Kiều chỉ vào cồn cát xa xa nói.
Tất cả mọi người thuận theo hướng Tô Tiểu Kiều chỉ nhìn lại, xa xa nhìn thấy một thân cây tán như cái dù, thân cây thẳng tắp đứng thẳng ở trên đồi cát, trơ trọi một mình thoạt nhìn hết sức cổ quái.
- Trong sa mạc này thật sự có một cây đại thụ.
Ánh mắt của Dư thiếu lóe sáng, sau khi y tấn chức Tiến Hóa Giả chưa hề đi lên không gian thứ hai của Tí Hộ Sở, chính là muốn thừa dịp này chém giết sinh vật thần huyết để kiếm bộn, có thể chém giết sinh vật thần huyết hiếm thấy đương nhiên là không thể tốt hơn.
Chỉ tiếc là sinh vật thần huyết cũng không phải dễ tìm được, y lại không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở, lần này tới Đại Sa Mạc Bạch Ma, đương nhiên là không hy vọng tay không trở về.
Hàn Sâm nhìn thấy thế cũng có chút kỳ quái, bình thường bên trong đại sa mạc rất khó có đại thụ mọc được, bởi vì liên quan tới bão cát cùng nguồn nước, phần lớn đều là một ít các loại thực vật như cỏ dại, cây xương rồng, bây giờ ở trong sa mạc lại có một cây đại thụ như vậy, quả thật là có chút khó có thể tưởng tượng.
Đoàn người giơ roi thúc ngựa, tới càng gần cây đại thụ, lại thấy đại thụ này so với tưởng tượng của bọn họ còn lớn hơn một chút, chờ bọn họ đến gần, mới phát hiện ra cái cây này thật sự là rất cao lớn, thân cây cần bảy tám người mới có thể ôm hết, độ cao chí ít cũng có 30~40m.
Quỷ dị hơn chính là chờ sau khi bọn Hàn Sâm đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ra, mặc dù cây to này có vẻ như hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng mà trên thực tế lại đúng như Tô Tiểu Kiều nói, toàn thân đã biến thành than cốc.
Mặc dù rất quỷ dị, thấy thế nào cũng không giống như là bị đốt thành như vậy, dù sao cành lá trên cây không bị tổn thương, đều hết sức nguyên vẹn, giống như là cả cây trong nháy mắt đã bị than hoá.
- Cây này là bị dị sinh vật kia đốt thành như vậy?
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Kiều hỏi.
- Tôi cũng không dám khẳng định, tôi ở xa nhìn thấy con dị sinh vật kia đậu ở phía trên, chờ nó bay mất tôi mới dám đi tới, chờ lúc tôi tới đây, cây đã là bộ dáng bây giờ rồi.
Tô Tiểu Kiều nói.
- Con dị sinh vật kia đang ở nơi nào?
Dư thiếu nhìn Tô Tiểu Kiều hỏi, y mang người tới đây, đương nhiên không chỉ là vì xem cái cây này.
- Tôi chỉ biết là nó hướng vào trong Đại Sa Mạc Bạch Ma bên kia bay đi, còn đi nơi nào thì tôi không biết.
Tô Tiểu Kiều chỉ vào chỗ sâu ở trong sa mạc nói.
- Mang bọn tao đi tìm.
Dư thiếu dùng giọng ra lệnh nói ra.
- Hiệp ước giữa chúng ta, trong hợp đồng đã nói rõ ràng, tôi chỉ mang mấy người đến xem cây to này, muốn tìm dị sinh vật kia, tự mấy người đi đi.
Tô Tiểu Kiều cau mày nói.
- Bảo mày dẫn đường thì mày dẫn đường đi, nói lời thừa thải làm gì?
Một người tuổi còn trẻ bên cạnh Dư thiếu lạnh giọng quát.
Tô Tiểu Kiều nhìn Hàn Sâm ở bên cạnh, Hàn Sâm nhìn Dư thiếu nói:
- Dư thiếu, đã có hợp đồng, hợp đồng đã quy định rõ, bạn của tôi cũng đã làm việc cậu ta nên làm, mấy người vẫn nên tự hoạt động đi.
- Mày đang nói chuyện với tao à?
Vẻ mặt Dư thiếu khinh miệt nhìn Hàn Sâm, hung hăng càn quấy ra vẻ trong thiên hạ này thì ông mày là lớn nhất.
- Tôi nghĩ ở đây hẳn không có Dư thiếu thứ hai đi?
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Mày đã biết ở đây không có Dư thiếu thứ hai, vậy thì nên biết người nào có quyền định đoạt ở đây.
Dư thiếu cao ngạo nhìn Hàn Sâm nói ra.
- Tôi thực sự không rõ lắm người nào có quyền định đoạt ở đây?
Hàn Sâm nheo mắt lại, nhìn Dư thiếu nói.
- Mày không rõ ở đây là ai định đoạt, vậy mày phải biết ở đây ai mạnh nhất chứ?
Một người đàn ông bên cạnh Dư thiếu rét căm căm khẽ nói.
- Cái này đương nhiên là tôi biết.
Hàn Sâm khẽ gật đầu.
- Biết là tốt rồi, bây giờ người mạnh nhất mới có tư cách nói chuyện, chúng mày chỉ cần câm miệng, có thể dẫn đường cho Dư thiếu nhà chúng tao đã là phúc phận của chúng mày, còn không mau dẫn đường?
Người đàn ông kia hung hăng trừng mắt liếc Hàn Sâm cùng Tô Tiểu Kiều.
Hàn Sâm lại không có ý định nhúc nhích, cười một cái nói:
- Tôi nghĩ mấy người hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm cái gì?
Người đàn ông kia nhíu mày hỏi.
- Tôi nói là tôi biết ai mạnh nhất, nhưng mà người này cũng không phải là vị Dư thiếu kia.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Không phải Dư thiếu nhà chúng tao, chẳng lẽ lại là mày à?
Cả đám đều cười vang lên.
- Tôi nghĩ đúng là như vậy đấy.
Hàn Sâm rất chân thành gật đầu.
- Xem ra mày đúng là bị điên rồi, mày cho rằng mày có thể so sánh với Tiến Hóa Giả gen đại viên mãn đã tấn thăng ư?
Ánh mắt của đám người đàn ông kia nhìn Hàn Sâm giống như là đang nhìn một người ngu ngốc.
- Cũng không phải tất cả Tiến Hóa Giả đều kém cỏi như vậy.
Hàn Sâm từ tốn nói một câu, sau đó lại xoay người nói với Tô Tiểu Kiều một câu:
- Đã có hiệp ước, hợp đồng đã hoàn thành, chúng ta đi thôi.
- Tao liền để cho mày nhìn một chút, Tiến Hóa Giả như tao đến cùng có phải rất giỏi hay không.
Dư thiếu đã sớm nhìn Hàn Sâm không vừa mắt, nghe xong lời này của Hàn Sâm, y trực tiếp điều động tọa kỵ xông tới Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận