Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 272: Gen Sinh Mệnh Tinh Hoa

Bây giờ cuối cùng Hàn Sâm đã hiểu rõ vì sao mà hắn không gây thương tổn cho con Kim Mao Hống nhỏ kia được, cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp, mặc dù nó mới vừa sinh ra, nhưng mà hiển nhiên nó đã có được đặc tính của sinh vật thần huyết siêu cấp.
- Mình lấy được tinh thể màu đen từ chỗ Hắc Giáp Trùng, không phải là gen sinh mệnh tinh hoa của sinh vật thần huyết siêu cấp đấy chứ?
Hàn Sâm nghĩ lại lại cảm thấy không đúng.
Tinh thể màu đen không thể liếm được giống như gen tinh hoa của Kim Mao Hống, nếu không một khối nhỏ như vậy sớm đã bị liếm hết sạch rồi, khối tinh thể màu đen kia lại vẫn luôn có bộ dáng cũ, không thay đổi một chút nào.
Bây giờ Hàn Sâm cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, hắn ôm khối gen sinh mệnh tinh hoa kia, phàm là trong bụng có một chút khe hở, hắn lập tức liền thè lưỡi ra liếm rất nhiều gen sinh mệnh tinh hoa vào trong bụng, cho đến lúc đem bụng nhét không còn một khe hở nào mới thôi, lúc này mới chịu dừng lại.
Lúc nghe thanh âm siêu cấp thần gen +1 vang lên trong đầu, Hàn Sâm cảm thấy đây là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời.
Trên thế giới không có chuyện gì hạnh phúc hơn so với chuyện này rồi, Hàn Sâm cảm giác chuyến đi này của mình là quá đáng giá, phiền muộn lúc trước đã hoàn toàn quét sạch.
Một khối gen sinh mệnh tinh hoa lớn như vậy, Hàn Sâm ăn trọn vẹn bảy tám ngày mới xong, mà hắn cũng đã nhận được 10 điểm siêu cấp thần gen, điều này khiến cho Hàn Sâm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Nguyên bản Hàn Sâm cho là sinh vật thần huyết siêu cấp cùng sinh vật thần huyết có quy luật tương tự, phải ăn hết toàn bộ sinh vật, mới có thể lấy được mười điểm gen hoàn chỉnh.
Nhưng mà bây giờ xem ra cũng không phải là chuyện như vậy, có lẽ cũng không phải là ăn sinh vật thần huyết siêu cấp, mà là gen sinh mệnh tinh hoa do nó dựng dục ra, đây mới thực sự là bảo bối có thể gia tăng siêu cấp thần gen.
Trên thực tế Hàn Sâm đã chạy đến đỉnh núi định kiếm chút thịt của Kim Mao Hống nếm thử, nhưng rất nhanh hắn đã thống khổ phát hiện ra, chính mình liền Kim Mao Hống nhỏ đều không gây thương tổn được, thi thể con Kim Mao Hống lớn ở trước mắt hắn càng không có bất kỳ biện pháp nào.
Mặc dù rất không cam tâm, nhưng mà bây giờ Hàn Sâm xác thực là không có biện pháp gì, chỉ có thể tự an ủi mình rằng có lẽ ăn thịt Kim Mao Hống cũng không có tác dụng gì.
- Cũng không biết nhân loại lúc ban đầu làm thế nào để giết chết sinh vật thần huyết.
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cân nhắc, nhưng hiển nhiên là không có có kết quả gì, bây giờ hắn lại không thể lên trên Internet tìm kiếm thông tin.
Do dự mãi, cuối cùng Hàn Sâm vẫn cắn răng bay ra khỏi hòn đảo khổng lồ này, đã không giết được con Kim Mao Hống nhỏ, hắn ở lại chỗ này cũng vô dụng, con Kim Mao Hống nhỏ kia phát triển càng lúc càng nhanh, nói không chừng qua một đoạn thời gian nữa, hắn cũng không phải là đối thủ của con Kim Mao Hống nhỏ nữa rồi, đến lúc đó chỉ sợ lại là một phiền toái lớn.
Cũng may Hàn Sâm có được cánh thần huyết, nếu không muốn vượt qua biển thì căn bản chính là nói chuyện hoang đường viển vông, nhưng mà cho dù có được cánh thần huyết, Hàn Sâm cũng không dám phô trương quá mức.
Sau khi đi theo Kim Mao Hống một khoảng thời gia, Hàn Sâm xem như đã biết thế giới Tí Hộ Sở rất khủng bố, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường, nếu không thì không biết mình sẽ chết như thế nào.
Nguyên bản Hàn Sâm cho là rất có thể chuyến hành trình biển cả này của mình sẽ gian nguy vạn phần cửu tử nhất sinh, dù sao hắn ở trên biển liền phương hướng đều không phân biệt được, trên biển cũng có rất nhiều động vật rất hung mãnh.
Nếu như chỉ là động vật biển thì cũng thôi đi, dù sao thì Hàn Sâm cũng biết bay, nhưng mà những loài chim dữ trên biển cũng không ít, ít nhất là lúc đến, Hàn Sâm đã thấy không ít loài chim dữ cấp thần huyết.
Cũng có lẽ là bởi vì trời cao ban ơn, Hàn Sâm vô kinh vô hiểm bay hơn hai ngày, không chỉ không gặp phải nguy hiểm nào, ngược lại còn săn giết một con hải ngư biến dị, ăn không ít thịt cá biến dị, còn gia tăng lên hai điểm gen biến dị, khiến cho gen biến dị đã đạt đến 86 điểm.
Càng thêm may mắn là Hàn Sâm còn nhìn thấy một hòn đảo, mà ở bên cạnh hòn đảo, Hàn Sâm còn nhìn thấy một chiếc thuyền lớn, xem xét thì đây là sản phẩm hiện đại.
Mặc dù không có các loại dụng cụ điện tử, nhưng nhìn vật liệu làm thuyền cũng biết là sản phẩm công nghệ cao, bên trên còn viết mấy chữ Nguyệt Lượng Nữ Thần, nhìn thì chính là đồ vật của nhân loại.
Chỉ là chiếc thuyền này đã hư hỏng rất nghiêm trọng, hơn nữa tựa hồ đã trải qua thời gian bỏ hoang rất lâu, đã cũ nát không còn hình dáng gì.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, trên đảo này đã có thuyền, có lẽ sẽ có người ở, thậm chí có khả năng trên đảo này còn có một Tí Hộ Sở, nếu như vậy thì thật quá tốt, ít nhất Hàn Sâm có thể sử dụng truyền tống trận ở trên quảng trường Tí Hộ Sở quay về trường học.
Hắn đã đi mấy tháng, một chút tin tức cũng không truyền trở về, kỳ thi nửa năm nhất định là đã bỏ lỡ, trường học bên kia cũng không sao, nhưng Kỷ Yên Nhiên nhất định sẽ rất lo lắng.
Thế nhưng mà chờ sau khi Hàn Sâm bay lên hòn đảo, sắc mặt có chút khó coi rồi.
Hòn đảo này cũng không tính là quá lớn, nhưng mà cũng không nhỏ, Hàn Sâm có thể liếc nhìn rõ ràng toàn bộ hòn đảo từ trên không trung, cũng không hề phát hiện ra kiến trúc tương tự như Tí Hộ Sở, hoặc là nói ngay cả một tòa kiến trúc dáng dấp giống như nhà ở của nhân loại đều không nhìn thấy.
Hạ xuống đảo, Hàn Sâm thu hồi tất cả thú hồn, khôi phục tướng mạo sẵn có của mình.
Lúc đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi ở trên đảo, rồi kế tiếp mới nghiên cứu nên làm cái gì. Lại đột nhiên nhìn thấy xa xa có một người từ trong rừng rậm đi ra.
Người nọ nhìn thấy Hàn Sâm, kinh ngạc một lát, đột nhiên vừa hướng Hàn Sâm phất tay kêu to vừa chạy tới.
Ở đây ít nhất còn có nhân loại tồn tại, ít nhiều khiến Hàn Sâm cảm thấy tốt hơn một chút, điều này đại biểu chỗ này có lẽ cách khu vực nhân loại sinh hoạt cũng không quá xa.
Mặc dù nhân loại có thể đem vật liệu làm thuyền truyền tống vào thế giới Tí Hộ Sở lắp ráp ra thuyền lớn, nhưng bởi vì nơi này không có cách nào sử dụng các loại nguồn năng lượng khoa học kỹ thuật, cho nên thuyền ở bên trong Tí Hộ Sở không có động cơ trợ giúp, phạm vi có thể chạy hết sức có hạn, hơn nữa trên biển còn có nhiều dị sinh vật rất mạnh mẽ, so với lục địa càng thêm nguy hiểm hơn, cũng không có ai dám điều khiển thuyền đi quá xa trên biển.
Bình thường đều là ở vùng biển gần tương đối quen thuộc đi lại, săn giết một ít dị sinh vật yếu nhược ở trên biển.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát người nọ, là một cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo giáp màu xanh nhạt như áo giáp thú hồn, lúc này đang lộ ra vẻ kích động nhìn Hàn Sâm.
- Anh từ đảo Cách Lan tới à?
Cô gái trẻ tuổi kia mừng như điên hỏi, giọng nói đều có chút run rẩy.
- Thực xin lỗi, tôi không biết đảo Cách Lan là địa phương nào.
Hàn Sâm lắc đầu nói một câu, đang định hỏi cô gái kia đây là chỗ nào, lại nhìn thấy từ trong rừng rậm bên cạnh lại chạy ra thêm mấy người, tuổi đều khoảng chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn đều không khác mấy.
Lúc bọn họ nhìn thấy Hàn Sâm đều tỏ ra vẻ kích động, nhao nhao chạy tới trước mặt Hàn Sâm, nguyên một đám tranh nhau nói chuyện, nói nhiều nhất đều là lời giống như cô gái lúc trước kia.
- Anh tới từ đảo Cách Lan à?
- Thật xin lỗi, tôi cũng không phải tới từ đảo Cách Lan, tôi là người ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, gặp tai nạn ở trên biển, trong lúc vô tình đi tới nơi này, xin hỏi nơi này là nơi nào?
Nghe thấy Hàn Sâm nói những lời này, sắc mặt của những người đó lập tức đại biến, cả đám đều lộ ra vẻ cực kỳ thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận