Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2715. Hoành Tà đâm mặt trời

Hoành Tà nói xong bèn đưa tay ra nắm lấy trụ kim loại đang đâm xuyên qua ngực mình, rút nó ra từng chút một.
Ánh sáng trên trụ kim loại phóng ra khắp nơi theo động tác của Hoành Tà, run rẩy như muốn tiếp tục xoay tròn. Nhưng mặc cho trụ kim loại quang mang tứ phía, chia cắt đất trời, cuối cùng vẫn bị bàn tay của Hoành Tà từ từ rút ra.
Ầm!
Khi cả cái trụ kim loại đều được rút ra thì Hàn Sâm mới nhìn rõ, trụ kim loại đó thực tế là một thanh chiến mâu cực lớn. Lúc này chiến mâu đó như một con rắn độc run rẩy vặn vẻo trong tay của Hoành Tà, dường như muốn thoát khỏi bàn tay Hoành Tà để chạy trốn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể nhúc nhích nổi.
Nhìn thấy Hoành Tà bị ghim trên núi lớn đang rơi xuống, trong lòng Hàn Sâm thầm nói: “Nếu ngươi đã có thể tự mình giải thoát thì cần gì phải khốn khổ ở đây nhiều năm như vậy chứ ? Còn để cho mấy người khổng lồ của tộc Phá Thiên đào núi đến sống không bằng chết biết bao nhiêu năm.”
Sau khi Hoành Tà thoát ra thì vết thương trên ngực cũng nhanh chóng khép lại, không lâu sau đó lập tức hồi phục hoàn toàn, trên ngực hắn không còn nhìn thấy vết thương nào nữa.
Nhưng theo sự giải thoát của Hoành Tà, ngọn núi hùng vĩ cũng đột nhiên chấn động. Không chỉ riêng núi mà toàn bộ vùng biển của không gian kỳ lạ đều dâng lên những ngọn sóng cao ngất trời, giống như ngày tận thế sắp đến vậy.
Hoành Tà đứng giữa biển, trong tay cầm lấy chiến mâu ngửa mặt lên trời hét lớn khiến cho cả không gian đều rung chuyển dữ dội. Hàn Sâm bay lên không trung suýt nữa bị tiếng thét chấn động đó đẩy ngã xuống biển.
“Đừng la nữa, ta sắp bị chấn động đến chết rồi!” Hàn Sâm chỉ cảm thấy khí huyết trong đầu đảo lộn, lục phủ ngũ tạng giống như bị xé rách, sử dụng hết sức mạnh toàn thân chống lại tiếng hét đó nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Giọng nói của Hàn Sâm nhỏ nhoi như tiếng con kiến trong tiếng hét dài cuồn cuộn như thiên lôi kia. Mặc cho hắn dốc hết sức hét lên, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng nghe được xíu âm thanh nào.
Ngay lúc Hàn Sâm nghĩ sẽ bị tiếng hét đó làm chấn động đến chết thì Hoàng Tà cuối cùng cũng ngừng lại.
Hàn Sâm thở phào một hơi, phun một ngụm máu đen ra ngoài. Nhìn
thấy Hoành Tà đi về phía mình còn cho rằng hắn muốn nói gì đó với
mình, nhưng lại thấy hai tay Hoành Tà nắm chặt chiến mâu, mũi mâu hướng thẳng vào tim đâm mạnh xuống.
Tim Hoành Tà lại bị xuyên thủng một lần nữa nhưng hắn không hề để ý tới. Sau khi rút chiến mâu ra lại dùng một tay vói vào vết thương, lục lọi trong đó một lúc mới lấy ra.
“Cầm lấy đi. Từ nay trở đi, thần trong chư thiên đều sẽ vì nó mà trở thành kẻ địch của ngươi. Cho dù ngươi có bằng lòng hay không thì đây đã là số mệnh ngươi không thể nào trốn thoát được.” Hoành Tà nói xong bèn vung nắm tay lên, lập tức có một vật như sao băng bay về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn thấy tốc độ của vật đó vô cùng nhanh, gần như mang theo một sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Trong lòng hắn khẽ run lên, dùng toàn lực tiếp nhận nó.
Nhưng khi món đồ ấy rơi vào trong tay, Hàn Sâm mới phát hiện trên bề mặt của thứ đó không hề có một chút sức mạnh nào, bị hắn nắm trong †ay nhẹ như bấc.
Hàn Sâm biết là do Hoành Tà khống chế sức mạnh, cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng vừa mở tay ra nhìn thấy thứ đó thì Hàn Sâm lại hơi kinh ngạc, trong lòng càng khiếp sợ khó mà diễn tả.
Món đồ trong tay Hàn Sâm lại là một mảnh tinh thể đen, hình dạng của mảnh tinh thể đen này hắn đã quá quen thuộc, thậm chí có thể nói không ai quen thuộc với món đồ này hơn hắn cả.
Mảnh tinh thể đen này lại y hệt với mảnh mà hắn lấy được từ trong bụng của Hoàng Kim Hắc Giáp Trùng biến dị. Nếu không phải mảnh tinh thể đen đó đã bị Hàn Sâm hấp thu luyện hóa, từ trong đó phân ra Áo Giáp Hắc Tinh thì Hàn Sâm đã nghi ngờ mảnh trong tay mình hiện tại chính là mảnh đó.
“Sao lại như vậy? Món đồ mà Hoành Tà nói lại chính là tinh thể đen. Mảnh tinh thể đen này có giống với mảnh ở trong Tí Hộ Sở của ta không? Bên trong nó cũng có Hắc Tinh Áo Giáp sao?” Trong lòng Hàn Sâm hiện lên vô số câu hỏi, đầu óc trở nên hỗn loạn.
“Đi thôi, rời khỏi nơi này, từ nay về sau thế gian không còn Hoành Tà nữa, vũ trụ cũng không còn tộc Phá Thiên nữa” Ánh mắt của Hoành Tà sáng rực nhìn chằm chằm vào đồng hồ mặt trời trên không. Không đợi Hàn Sâm hỏi gì, hắn đã nhảy vào không gian, phá vỡ không gian bay về phía mặt trời trên không trung, chiến mâu kim loại trong tay đâm thẳng đến vầng mặt trời đồng hồ kỳ lạ kia.
Hàn Sâm nghe Hoành Tà nói vậy, lập tức hiểu ra.
Những người khổng lồ trong tộc Phá Thiên đào núi bán sống bán chết chỉ hy vọng có thể cứu được Hoành Tà ra, mà Hoành Tà lại chính vì bọn họ mới tự nguyện bị đóng trên núi lớn, mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau %é thịt.
Hắn có sức mạnh giải thoát nhưng hắn không muốn thoát ra. E rằng đám người khổng lồ đó sẽ chôn vùi trong thế giới này mới là nguyên nhân thật sự của việc Hoành Tà chịu vây khốn.
Quả nhiên, Hàn Sâm bay đến một quần thể cung điện, chỉ nhìn thấy những cung điện đó sụp đổ trong sóng to gió lớn, những người khổng lồ bên trong ai nấy đều máu nhuộm toàn thân, đang biến thành núi thịt xương trắng.
“Cấm chế thật tàn nhẫn, tâm tư thật độc ác. Hoành Tà bị giam giữ thì bọn họ sẽ bán sống bán chết, Hoành Tà thoát khỏi giam cầm thì bọn họ lập tức biến thành xương trắng. Hoành Tà không muốn nhìn thấy người trong tộc mình chôn vùi, không biết đã ở đây chịu đựng dày vò bao nhiêu triệu năm, quả thật là sống không được mà chết cũng không xong. Hình pháp ác độc nhất trên thế gian này cũng không hơn được” Trong lòng Hàn Sâm thầm than, không nhìn mấy người khổng lồ xương trắng ấy nữa, nhanh chóng bay đến vị trí của Tứ Dương Phương Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận