Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 539: Quảng Hàn Kinh

Giao lưu hội được cử hành ở một nơi tương tự như lễ đường vậy, bên trong có không ít thanh niên, nhóm năm nhóm ba tụ chung một chỗ.
Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên cũng không bị quá nhiều người chú ý, Kỷ gia không chỉ có một mình Kỷ Yên Nhiên, hơn nữa Kỷ Yên Nhiên cũng không phải người trẻ tuổi nổi danh nhất ở Kỷ gia.
Mấy người của Kỷ gia nhìn thấy Kỷ Yên Nhiên, đi tới chào hỏi với cô, rồi dùng ánh mắt dò xét để đánh giá Hàn Sâm.
Khi Kỷ Yên Nhiên giới thiệu Hàn Sâm, mặc dù không cố ý nói rõ, nhưng bọn họ tự nhiên đều biết rõ, người đàn ông mà Kỷ Yên Nhiên mang tới nơi này có quan hệ thế nào.
Hàn Sâm vốn cho rằng chỉ có người của bốn nhà Kỷ, Lâm, Vương, Tuyết giao lưu tụ hội, nhiều lắm cũng chỉ có vài trăm người, nhưng trên thực tế lại vượt quá tưởng tượng của Hàn Sâm, chỗ này nhìn như thế nào cũng có hơn mấy ngàn người.
- Hiện nay ba nhà Kỷ, Lâm, Vương đều là đại tộc, dấu chân trải rộng khắp Liên Minh, cho dù chỉ có thanh niên dưới bốn mươi tuổi tới đây, muốn lấp đầy lễ đường có thể chứa mấy vạn người cũng đủ.
Kỷ Yên Nhiên nhìn ra nghi hoặc của Hàn Sâm, cười giải thích nói.
- Tuyết gia không phải đại tộc sao?
Trong lòng Hàn Sâm nhảy dựng, nghi ngờ hỏi.
- Người Tuyết gia rất ít tiếp xúc với bên ngoài, nhân số cũng không nhiều, nhưng trình độ luyện khí thuật của Tuyết gia lại được xưng là mạnh nhất trong bốn nhà.
Hàn Sâm đang muốn nghe thêm chút tin tức về Tuyết gia, lại có người đi tới nói chuyện với Kỷ Yên Nhiên, cắt đứt lời giải thích của Kỷ Yên Nhiên.
Ánh mắt Hàn Sâm đánh giá bốn phía xung quanh, lại thấy trên bục lễ đường có để mấy hàng bàn ghế, trên đó đã có mấy nam nữ trẻ tuổi ngồi, một người trong đó chính là Lâm Phong.
- Yên Nhiên, đây là bạn trai em sao?
Một cô gái có tuổi tương đương với Kỷ Yên Nhiên đi tới trước mặt Kỷ Yên Nhiên, nhìn Hàn Sâm từ trên xuống dưới rồi nói.
Gen của Kỷ gia vô cùng tốt, phần lớn đều là tuấn nam mỹ nữ, cô gái này cũng không ngoại lệ, dáng vẻ thập phần xinh đẹp, chỉ là không có cảm giác sạch sẽ thoải mái bằng Kỷ Yên Nhiên.
Cô gái này cũng giống Kỷ Yên Nhiên, hai tay kéo cánh tay một chàng trai cao gầy anh tuấn, lộ ra vẻ vô cùng thân mật.
- Đúng vậy, Thanh Thu tỷ.
Kỷ Yên Nhiên hào phóng thừa nhận, cô đã mang Hàn Sâm tới, sẽ không tính nói dối về thân phận của Hàn Sâm.
Kỷ Thanh Thu cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, cũng không thật sự có hứng thú gì với Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên còn chưa giới thiệu Hàn Sâm, cô ta đã giới thiệu chàng trai bên cạnh trước:
- Yên Nhiên, đây là Tuyết Diệc Dương bạn trai chị, hôm nay y sẽ đại biểu Tuyết gia lên đài nói về Minh Ngọc Tâm Kinh.
Khi Kỷ Thanh Thu nói chuyện, vẻ mặt đều tỏ rõ vẻ vui mừng, còn có chút đắc ý.
Kỷ Yên Nhiên lễ phép lên tiếng chào hỏi với Tuyết Diệc Dương, nhưng trong nội tâm Hàn Sâm lại thoáng động, nhìn người tên là Tuyết Diệc Dương này, muốn nhìn xem y và Tuyết Long Nhạn có nét tương tự hay không.
Chỉ là rất nhanh Hàn Sâm đã thất vọng rồi, cho dù là người đồng tông, cũng rất khó có vẻ ngoài tương tự, hơn nữa hiện tại Hàn Sâm cũng đã quên Tuyết Long Nhạn trông như thế nào, dù sao thời gian đã trôi qua rất nhiều năm.
Kỷ Yên Nhiên và Kỷ Thanh Thu hàn huyên mấy câu, Kỷ Thanh Thu luôn miệng khoe khoang nói Tuyết Diệc Dương giỏi thế nào, hoàn toàn không để ý tới Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên có chút không vui, tìm cớ mang theo Hàn Sâm rời đi.
- Người chị họ này của em từ nhỏ đến lớn cái gì cũng muốn so với em, hiện tại tìm một người của Tuyết gia làm bạn trai, lại tỏ ra đắc ý như vậy.
Kỷ Yên Nhiên nhỏ giọng nói với Hàn Sâm.
- Chuyện này đáng để đắc ý sao?
Hàn Sâm tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Kỷ Yên Nhiên nhếch miệng:
- Cũng không có gì để đắc ý, nhưng người có thể lên đài giảng kinh, ở bốn nhà cũng coi như ưu tú đi.
Nói xong, Kỷ Yên Nhiên nhìn về trên giảng đài một hàng người đang ngồi trên bàn kia, tiếp tục nhỏ giọng nói:
- Mỗi lần giao lưu tụ hội, Kỷ, Lâm, Vương, Tuyết mỗi một nhà đều chỉ định mấy người thuộc nhà mình đi lên giảng kinh, những người có thể lên đài, chính là người đại biểu ưu tú nhất trong thế hệ này của các nhà.
- Vậy thì em nên lên đài mới đúng.
Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
Kỷ Yên Nhiên liếc Hàn Sâm một cái:
- Trước kia lúc cha em còn trẻ, cũng thường xuyên lên đài giảng kinh, em lại không thể kế thừa thiên phú của ông, tư chất chỉ bình thường, còn không có tư cách lên đài giảng kinh.
- Ai nói vậy, đối với anh, em là người có tư cách nhất, em lên trên đó cũng không cần nói chuyện, chỉ cần ngồi ở chỗ kia, người khác nhìn mỹ mạo của em, nhất định sẽ có thể đốn ngộ đại đạo, còn hữu dụng hơn việc nghe kinh gì gì đó nữa.
Hàn Sâm đùa giỡn Kỷ Yên Nhiên.
Bàn tay nhỏ bé của Kỷ Yên Nhiên bấm một cái trên thịt mềm bên hông Hàn Sâm, trên mặt lại lộ vẻ kiều mỵ.
Kỷ Thanh Thu kia và Tuyết Diệc Dương dạo quanh một vòng xong, lại đi tới trước mặt Kỷ Yên Nhiên, Kỷ Thanh Thu vừa cười vừa nói:
- Yên Nhiên, bọn chị đi lên trên đó ngồi, em có đi cùng không?
- Hai người đi đi, bọn em ngồi ở dưới là được rồi.
Kỷ Yên Nhiên vừa cười vừa nói.
- Ngồi ở dưới cũng tốt, tự tại, không giống ở phía trên bị nhiều người nhìn như vậy, tuyệt đối không thoải mái, rất khó chịu, nếu như không phải Diệc Dương phải lên đi giảng kinh, chị cũng không muốn đi lên.
Giữa hai hàng lông mày của Kỷ Thanh Thu tràn đầy vẻ đắc ý và tươi cười, hoàn toàn không giống với lời cô ta nói.
Nói xong, Kỷ Thanh Thu nhìn về phía Hàn Sâm lại hỏi một câu:
- Đúng rồi, Yên Nhiên, bạn trai em xuất thân từ nhà nào?
- Hàn Sâm không phải là người của gia tộc Luyện Khí.
Kỷ Yên Nhiên thuận miệng đáp.
- Ồ.
Kỷ Thanh Thu liền không để ý tới Hàn Sâm nữa, lại cùng Kỷ Yên Nhiên nói vài câu, sau đó vui sướng kéo Tuyết Diệc Dương đi lên đài phát ngôn.
- Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài, Kỷ Thanh Thu này cũng coi như xinh đẹp, không ngờ lại tục khí như vậy.
Sau khi Kỷ Thanh Thu rời đi, Hàn Sâm thuận miệng nói một câu.
Kỷ Yên Nhiên cười cười:
- Điều này cũng không trách chị ta được, từ nhỏ chị ta đã muốn so sánh với em, lần này thật vất vả mới tìm được một người đàn ông ưu tú, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội khoe khoang ở trước mặt em.
- Em nói như vậy, là nói anh không ưu tú à?
Hàn Sâm nói đùa.
- Trong lòng em, anh là ưu tú nhất, nhưng trong mắt người trẻ tuổi ở Kỷ, Lâm, Vương, Tuyết bốn nhà, có thể lên đài giảng kinh, là chuyện vô cùng vinh quang.
Kỷ Yên Nhiên vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa người Tuyết gia vốn tự cao tự đại, tự nhận tài trí hơn người, anh không thấy hai mắt của Tuyết Diệc Dương kia đều sắp muốn mọc tới trời rồi, đối với người bên ngoài đều hờ hững đấy sao?
- Vì sao người Tuyết gia lại tài trí hơn người?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
- Tứ gia chúng em là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, Tuyết gia vốn là tông chủ nhất mạch, gần đây bọn họ tự xưng là chính tông, hơn nữa mạch này có một bộ bí điển quan trọng, người ngoài không được truyền.
Kỷ Yên Nhiên nói ra.
- Bí điển gì?
Trái tim Hàn Sâm có chút nhanh tăng tốc.
- Quảng Hàn Kinh.
Kỷ Yên Nhiên đáp.
Hàn Sâm nhẹ ngàng thở ra một hơi, hắn thật sự có chút sợ Kỷ Yên Nhiên nói Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật.
Thế nhưng rất nhanh Kỷ Yên Nhiên lại nói tiếp:
- Nhưng Quảng Hàn Kinh vô cùng khó luyện, từ xưa đến nay cũng không có mấy người có thể thật sự luyện thành, Tuyết gia một mực nghĩ biện pháp cải tiến Quảng Hàn Kinh thành Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, để đệ tử Tuyết gia đều có thể luyện tập, nghe nói những năm gần đây có một chút hiệu quả, cải biên ra một môn Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật tên là Băng Cơ Ngọc Cốt, chỉ là cũng không có ai nhìn thấy người Tuyết gia chính thức biểu diễn môn Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật này.
Trong nội tâm Hàn Sâm lộp bộp một chút, thầm nghĩ:
- Xem ra không sai, Tuyết Long Nhạn quả nhiên đến từ Tuyết gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận