Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 389: Siêu Cấp Sủng Vật Trang Giáp

Tìm một nơi không người, Hàn Sâm mới có thời gian hưng phấn thưởng thức thú hồn siêu cấp thần huyết mà mình vừa thu được.
Thú hồn siêu cấp thần huyết Huyết Oa Trùng: Sủng vật trang giáp.
- Sủng vật trang giáp? Chẳng lẽ đồ vật này là dùng cho sủng vật?
Trong đầu Hàn Sâm xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, trước kia hắn chưa từng nghe nói có loại thú hồn như vậy.
Trong lòng Hàn Sâm rất nghi hoặc, do dự một chút, triệu hoán Miêu Quân ra, sau đó lựa chọn sử dụng siêu cấp thần thú hồn Huyết Oa Trùng cho Miêu Quân.
Lập tức, chỉ thấy Huyết Oa Trùng bám vào trên người của Miêu Quân, hóa thành lớp vỏ ngọc màu ngà sữa, bao bọc cả người Miêu Quân ở trong, biến Miêu Quân thành một đầu hổ có áo giáp chạm ngọc trắng sữa, thoạt nhìn hoa lệ vô cùng.
- Miêu Quân, chạy một vòng xem nào.
Hàn Sâm có chút hoài nghi, mặc một bộ giáp như vậy, Miêu Quân còn có thể chạy hay không.
Miêu Quân ngao một tiếng, thân hình lóe lên, giống như một tia chớp chạy như bay, trong chốc lát đã chạy ra ngoài năm, sáu mươi mét, thế mà lại nhanh hơn trước kia.
Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ, có vẻ Huyết Oa Trùng trang giáp này cũng không có ảnh hưởng tới tốc độ Miêu Quân, ngược lại còn tăng tố chất thân thể của nó lên.
Hàn Sâm gọi Miêu Quân trở về, thử dùng sức đánh cho nó vài cái, lực phòng ngự của siêu cấp sủng vật trang giáp mạnh đến đáng sợ, mạnh hơn áo giáp thần huyết của Hàn Sâm không biết bao nhiêu lần.
Dưới tình huống Hàn Sâm không sử dụng dao găm Cổ Huyền Lang, thậm chí ngay cả áo giáp trên người Miêu Quân cũng không đánh tan được.
- Phát… phát… lần này thật sự phát tài rồi, đã có áo giáp siêu cấp sủng vật này, có lẽ Miêu Quân có thể đỡ được công kích của một số sinh vật siêu cấp thần huyết đi? Có áo giáp siêu cấp sủng vật như vậy, về sau khi đi săn giết sinh vật siêu cấp thần huyết, cũng không cần tự mình mạo hiểm đi dò xét rồi.
Hàn Sâm mừng như điên, ôm Miêu Quân hung hăng hôn mấy cái trên trán nó.
Hàn Sâm hưng phấn triệu hoán cả Hoàng Kim Sa Trùng Vương và Thánh Chiến Thiên Sứ ra, muốn thử hiệu quả khi dùng Huyết Oa Trùng trang giáp trang bị trên người chúng nó.
- Sủng vật không có trạng thái chiến đấu không thể trang bị.
Kết quả lại nhận được nhắc nhở không thể sử dụng.
- Chỉ có sủng vật trạng thái chiến đấu mới có thể sử dụng, thế này có chút phiền phức rồi, nhưng cũng may Hoàng Kim Sa Trùng Vương có lẽ cũng sắp lột xác đến trạng thái chiến đấu, rất nhanh có thể sử dụng.
Trong lòng Hàn Sâm thầm tính toán, muốn đi săn giết một hai con sinh vật thần huyết để bồi bổ cho Hoàng Kim Sa Trùng Vương, có lẽ sẽ không kém nhiều lắm.
Nhưng bây giờ Hàn Sâm không có tâm tình như vậy, trong lòng hắn còn có một chuyện khác, chính là về năng lực thế thân của Trùng Giáp Kỵ Sĩ.
Ninh Nguyệt đã thể hiện cho hắn thấy sự cường đại của thú hồn thế thân, Hàn Sâm và Ninh Nguyệt ở chung nhiều ngày như vậy, đều không nhìn ra đó chỉ là một thế thân, năng lực như vậy thật sự quá nghịch thiên, hơn nữa chuyện này đối với Hàn Sâm mà nói cũng là một loại năng lực phi thường có ý nghĩa.
Hắn đã sắp tấn chức thành Tiến Hóa Giả, tác dụng của các loại thú hồn trên người Tệ thần đã càng ngày càng nhỏ, tuy có thể dùng danh nghĩa Tệ thần bán ra, nhưng vẫn có chút vấn đề, đồ vật đổi được, nếu như xuất hiện ở trong tay Hàn Sâm, vẫn có thể sẽ bị người khác tra ra dấu vết.
Nhưng có thú hồn thế thân, Hàn Sâm hoàn toàn có thể một người diễn hai vai, chính mình mua xuống thú hồn mà Tệ thần bán ra, sau đó mình lại có thể quang minh chính đại bán đi, còn có thể rửa sạch quan hệ giữa mình và Tệ thần, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Hiện tại Hàn Sâm có chút nóng lòng muốn biết, thú hồn Trùng Giáp Kỵ Sĩ thế thân kia, có năng lực như thú hồn thế thân của Ninh Nguyệt không.
Hàn Sâm suốt đêm trở về Cuồng Tín Tí Hộ Sở, lợi dụng Truyền Tống Trận ở quảng trường để trở về trường học, sau đó trực tiếp đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
Nhìn mình trong gương, Hàn Sâm lần nữa triệu hoán ra Trùng Giáp Kỵ Sĩ.
Trước kia triệu hoán ra Trùng Giáp Kỵ Sĩ hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng bây giờ Hàn Sâm nhìn mình trong gương, lại có thể triệu hoán Trùng Giáp Kỵ Sĩ từ trong Hồn Hải ra.
Trùng Giáp Kỵ Sĩ không hề dừng lại, trực tiếp bay tới tấm gương, tấm gương giống như biến thành mặt nước vậy, Trùng Giáp Kỵ Sĩ bắn thẳng vào, khiến mặt kiếng xuất hiện rung động kỳ dị.
Sau khi Trùng Giáp Kỵ Sĩ bắn vào trong kính, vậy mà dung hợp làm một với Hàn Sâm trong kính, dần dần biến thành bộ dáng Hàn Sâm, sau đó lại từ trong gương đi ra.
Hàn Sâm há to miệng nhìn Trùng Giáp Kỵ Sĩ giống mình như đúc, trong lòng hưng phấn đến mức khó có thể diễn tả.
Hàn Sâm thí nghiệm mấy lần, trong lòng càng hưng phấn, hắn có thể thông qua thị giác để điều khiển thân thể Trùng Giáp Kỵ Sĩ.
Tuy Trùng Giáp Kỵ Sĩ biến thành bộ dáng của hắn, nhưng tố chất thân thể vẫn là tố chất thân thể của Trùng Giáp Kỵ Sĩ, hoàn toàn khác với Hàn Sâm.
Nhưng có một chuyện khiến Hàn Sâm phi thường thoả mãn, sau khi biến thành thế thân, thế thân Trùng Giáp Kỵ Sĩ có thể giống như nhân loại bình thường sử dụng thú hồn, chỉ cần Hàn Sâm chuyển dời thú hồn đến trên người của nó là được rồi.
- Quả nhiên không khác nhiều lắm so với phán đoán của mình, kể từ nay, thân phận Tệ thần đã không còn là vấn đề.
Trong lòng Hàn Sâm mừng thầm, tính toán phải làm sao mới có thể không lộ ra dấu vết chuyển hết thú hồn trên ngời Tệ thần về.
Nhưng chuyện này phải chờ tới khi hắn trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở mới có thể xử lý, nếu không sẽ khiến người khác liên hệ tới hắn và Tệ thần.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm chuẩn bị chạy về Cương Giáp Tí Hộ Sở, sinh vật siêu cấp thần huyết đã bị chém, cũng đã trở mặt với Ninh Nguyệt rồi, tiếp tục lưu lại Cuồng Tín Tí Hộ Sở cũng không phải lựa chọn tốt.
- Hàn thiếu, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút nhé?
Hàn Sâm vẫn chưa ra khỏi Cuồng Tín Tí Hộ Sở, đã thấy Ninh Nguyệt đứng trên đường phố, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, giống như trước đó giữa y và Hàn Sâm chẳng có xảy ra chuyện gì vậy.
- Giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói sao?
Hàn Sâm nhìn quanh, nhưng không phát hiện người nào khả nghi.
- Chỉ có một mình tôi, nói chuyện ở đâu có thể để Hàn thiếu tự quyết định.
Ninh Nguyệt khẽ cười nói:
- Hàn thiếu, cạnh tranh là cạnh tranh, làm ăn là làm ăn, nếu như Hàn thiếu đã chém giết con dị sinh vật kia, tôi nguyện ý xuất tiền để mua xuống thịt của con dị sinh vật kia, nếu như cậu đồng ý bán ra thú hồn nữa thì không thể tố hơn, giá tiền có thể tùy cậu đưa ra.
- Ninh nhị thiếu gia, cậu thật sự cho rằng mình tôi có thể giết được con dị sinh vật kia sao?
Hàn Sâm liếm môi một cái rồi nói.
- Trước kia tôi không cho là như vậy, nhưng sau ngày đó, Ninh Nguyệt tôi cũng không dám nghĩ như vậy nữa, Hàn thiếu không phải người bình thường.
Ninh Nguyệt thành khẩn nói.
- Ninh nhị thiếu gia cũng quá để mắt Hàn Sâm tôi rồi, chỉ tiếc đã phụ lại tin tưởng của cậu.
Hàn Sâm dừng một chút rồi mới lên tiếng:
- Tôi tin cậu biết rõ tôi trở về lúc nào, có mang theo thịt trở về hay không cậu cũng rõ, còn cần tôi nói gì sao?
Ninh Nguyệt tự nhiên hiểu ý của Hàn Sâm, con dị sinh vật kia lớn như vậy, sẽ có rất nhiều thịt, đêm hôm đó Hàn Sâm đã trở lại rồi, nếu quả thật có thịt sinh vật thần huyết, hắn không có khả năng ăn xong, cũng nên mang về, nhưng Hàn Sâm lại chẳng mang gì cả, là tay không trở về.
- Thế nhưng không thấy con dị sinh vật kia nữa.
Ninh Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Sâm.
- Sau đó tôi cũng đã từng xuống núi để xem qua, cũng không phát hiện ra con dị sinh vật kia, nếu như cậu muốn hỏi tôi là nó đi nơi nào, chỉ sợ lại khiến cậu thất vọng rồi.
Hàn Sâm cũng không sợ Ninh Nguyệt không tin hắn.
Hiện tại còn không có ai biết sau khi sinh vật siêu cấp thần huyết bị giết sẽ tự động phân giải, cho dù Ninh Nguyệt thông minh, cũng không nghĩ ra được chuyện căn bản không có huyết nhục.
Ninh Nguyệt nhìn Hàn Sâm một lúc lâu, cũng không thể nhìn ra cái gì, chỉ đành cười nhẹ hỏi:
- Kế tiếp Hàn thiếu có tính toán gì không? Không bằng chúng ta tiếp tục hợp tác thì thế nào?
- Hay là thôi đi, nói thật, tôi có chút sợ.
Hàn Sâm khoát tay áo, đi về phía cửa của Tí Hộ Sở:
- Tôi sẽ trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở, hợp tác thì thôi đi, trái tim tôi không chịu được kích thích như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận