Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1034: Thu Bảo

Hàn Sâm cũng trèo lên trên cây tùng, leo đến ngọn cây rồi, nhưng vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của Bảo Nhi.
- Bảo Nhi, con đang ở đâu?
Hàn Sâm lại gọi một tiếng.
- Ở chỗ này. . .
Bảo Nhi từ trên vách núi đá thò đầu nhỏ ra, khiến Hàn Sâm hoảng sợ một hồi.
Đầu Bảo Nhi giống như mọc từ trong vách núi, treo trước mặt hắn cách không quá hai thước, Hàn Sâm đưa tay sờ sang bên kia, bàn tay không chút trở ngại lọt vào trong vách núi.
Vách núi vốn có vẻ rất cứng rắn, vậy mà căn bản không tồn tại.
- Ba ba. . . tới. . .
Bảo Nhi lại rụt đầu nhỏ trở về, ở bên trong kêu lên.
Hàn Sâm cắn răng một cái, vọt thẳng vào trong vách đá, sau đó ngạc nhiên phát hiện, trong này dĩ nhiên là một nham động lớn, ánh mặt trời phía ngoài từ trên miệng nham động chiếu xuống, nhìn ra bên ngoài, có thể thấy rõ ràng hoàn cảnh bốn phía và cây tùng kia.
Thế nhưng đứng ở bên ngoài, lại không nhìn thấy hang động, chuyện này khiến cho Hàn Sâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trong nham động thoạt nhìn cũng không có gì, chỉ giống như một hang động thiên nhiên, khắp nơi đều là thạch nhũ.
Lúc này Bảo Nhi đang ngồi trên một tảng đá trong sơn động, một tay cầm lấy một cây nấm màu tím lớn cỡ nắm đấm nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Hàn Sâm đi qua xem xét, thấy bên cạnh tảng đá kia có rất nhiều cây nấm màu tím, thoạt nhìn vô cùng tươi non mọng nước.
Nếu như là ở trong Liên Minh, Hàn Sâm chắc chắn sẽ không ăn những cây nấm này, bởi vì cây nấm càng đẹp sẽ càng độc, ăn cây nấm như vậy chính là muốn chết.
Nhưng ở trong Tí Hộ Sở lại khác, Bảo Nhi vui vẻ ăn như vậy, có lẽ không có độc gì.
Hàn Sâm đưa tay hái được một cái cây nấm, cắn một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy hương thơm thanh ngọt, vô cùng ngon miệng.
Nhai vài cái, Hàn Sâm nuốt cây nấm xuống, một cây nấm lớn cỡ nắm đấm chỉ ăn mấy miếng đã hết rồi, hắn chỉ cảm thấy trong bụng hình như có một luồng khí lạnh tràn ra toàn thân, giống như mạch máu toàn thân đều rơi vào trong nước đá vậy, cảm giác vô cùng cổ quái.
“Thần gen +1.”
Trong đầu Hàn Sâm đột ngột vang lên một tiếng thông báo, Hàn Sâm nghe được lập tức ngẩn người, tiếp theo đó là cuồng hỉ, cây nấm ở nơi này lại có thể gia tăng thần gen, tất cả đều là thực vật thần gen.
Hàn Sâm cũng không khách khí, giống như Bảo Nhi, một tay một cái, há to miệng không ngừng gặm nấm, rất nhanh đã nghe thấy tiếng thần gen tăng lên.
Nhưng sau khi Hàn Sâm ăn hết năm cây nấm, tiếp tục ăn nữa thì thần gen cũng không tăng thêm, sau khi lại ăn thêm mấy cây, Hàn Sâm quyết định từ bỏ.
Bảo Nhi vẫn không ngừng nhét cây nấm vào trong miệng, một hồi lâu mới ôm bụng nhỏ rồi ợ một cái, có vẻ lúc này bé đã ăn no rồi.
Thừa dịp Bảo Nhi ngồi ở chỗ kia xoa xoa bụng nhỏ, Hàn Sâm tranh thủ quan sát trong hang động, hang động này còn có thể đi tiếp, nhưng không phải đi xuống, bên trong hang động thoạt nhìn có vẻ là đi lên.
- Không biết từ nơi này có thể tiến vào Phượng Hoàng Tí Hộ Sở hay không?
Trong lòng Hàn Sâm thầm hỏi.
Nếu như lối vào Phượng Hoàng Thần Sơn đều giống như chỗ này, căn bản nhìn không thấy cửa vào, như vậy vô luận hắn tìm như thế nào, chỉ sợ cũng không tìm thấy cửa vào chân chính.
Nếu như một kiểm tra từng chút một, muốn kiểm tra cả Phượng Hoàng Thần Sơn, hơn mười năm không biết có thể kiểm tra hết một lần hay không.
Nhưng từ sau khi tiến vào bên trong hang núi này, Hàn Sâm cảm giác Động Huyền Khí của mình không biết vì sao, dường như đã mất hiệu lực, hoặc là nói đã bị áp chế rồi.
Thân thể hắn chỉ có thể cảm ứng trong vòng một mét bên ngoài, nếu xa hơn lại không cảm ứng được gì, vừa rồi hắn nhìn thấy những cây nấm đó, không lập tức phát hiện những cây nấm đó là thực vật gen, cũng là bởi vì Động Huyền Khí bị áp chế.
- Bảo Nhi, chúng ta đi vào bên trong nhìn xem.
Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhi đi dọc theo hang động vào bên trong.
Quả nhiên, hang động này đúng là đi lê, hơn nữa cũng không có quá nhiều lối rẽ, Hàn Sâm đi dọc theo hang động mấy giờ, tuy trong quá trình cũng có lệch đường, nhưng cuối cùng vẫn tập trung cùng một chỗ, vẫn đi lên trên, không có lối rẽ thông tới địa phương khác.
Ngoại trừ những cây nấm màu tím ở bên ngoài lối vào, đi một khoảng cách, đều sẽ thấy một số cây nấm màu tím tương tự.
Chỉ là Bảo Nhi đã ăn no rồi, lúc này bé không có hứng thú gì với mấy cây nấm màu tím nữa rồi, Hàn Sâm lại ăn một cây, kết quả vẫn không tăng thần gen nữa.
Triệu hoán Miêu Quân cùng Kim Mao Hống ra, để chúng nó cũng ăn một chút cây nấm, mấy ngày nay, Hàn Sâm cho chúng ăn không ít sinh mệnh thủy châu, có vẻ chúng đã có chút khác biệt, nhưng vẫn không có biến hóa về chất.
Đi tiếp hơn nửa ngày, phía trước lại xuất hiện ánh sáng, Hàn Sâm nhịn không được cười khổ, hắn đi lâu như vậy, vậy mà lại từ trong hang động đi ra, khiến tính toán từ hang động tiến vào Phượng Hoàng Tí Hộ Sở hoàn toàn thấy bại.
Ôm Bảo Nhi đi ra cửa động, hai mắt Hàn Sâm lại tỏa sáng, chỉ thấy bốn phía xung quang vô cùng thông thoáng, cũng không nhìn thấy ngọn núi cao hơn, vậy mà hắn đã đi tới đỉnh núi Phượng Hoàng Thần Sơn rồi.
Đứng trên đỉnh núi nhìn qunh, chỉ thấy phía dưới thế núi tầng tầng lớp lớp, giống như một đóa hoa sen nổi bật giữa tầng mây, mỗi một cánh hoa chính là một ngọn núi, từng tầng một cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu, khó trách hắn bò lên lâu như vậy mà vẫn không nhìn tới ngọn núi chân chính.
Trên đỉnh núi này, còn có một cây đại thụ, Hàn Sâm tự nhiên nhận không ra đây là giống gì, đại thụ cao trăm trượng, thân cây nguy nga như núi nhỏ, chỉ là cây này đã chết héo, vỏ cây khô nứt giống như than đen, còn có thể nhìn thấy trên thân cây có rất nhiều lỗ rỗng, cũng không biết là bị con gì gặm cắn.
Càng thêm kỳ dị là, cây khô này lại chỉ có một nửa, một đoạn phía trên giống như đã bị binh khí kinh khủng chém đi, có thể rõ ràng thấy được thiếu mất một đoạn, những cành khô cũng dọc theo chỗ kia thiếu mất một bộ phận.
- Đại thụ như núi nhỏ, không biết là binh khí nào lại có thể chém mất một đoạn nhỉ.
Hàn Sâm đi đến trước cây khô, nhìn nhìn vào trong hốc cây.
Hắn vừa nhìn vào đã lập tức giật mình phát hiện, trong thân cây to lớn này, vậy mà đều là trống không, hình thành một khoảng không hình tròn trống rỗng, so với một sân bóng rổ thì hơi nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Hàn Sâm đánh giá hốc cây, con mắt lập tức trừng lớn, có một lông vũ màu vàng ở trong hốc cây, cũng không phải thị lực Hàn Sâm rất tốt, mà là cọng lông vũ màu vàng kia thật sự quá bắt mắt, Hàn Sâm muốn không nhìn thấy cũng khó khăn.
Một cọng lông vũ màu vàng gần hai mét, toàn thân màu vàng óng ánh, tản ra kim quang, Hàn Sâm đưa tay sờ xuống, chỉ cảm thấy trên tay nóng rực, ngay cả hắn là người có gen Dị Linh hệ hỏa đầy mà cũng có cảm giác phỏng tay.
Mà lông vũ kia có vẻ cứng rắn như là kim loại, không có một chút mềm mại nào của lông vũ, Hàn Sâm duỗi tay nắm chặt lấy cọng lông, muốn cầm lấy cọng lông này.
Thế nhưng hắn dùng sức cầm lên mà vẫn không thể nhấc cộng lông lên, chỉ khiến nó hơi nhấc lên một chút, sức nặng của cọng lông này quá đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận