Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 570: Gặp Lại Thần Thiên Tử

Lúc Thần Thiên Tử đang kinh nghi bất định, lại thấy ở trên đấu trường trường thương trong tay Tuyết Cơ lại ngang trời đâm tới, một con chim lửa giống như phượng hoàng xuất hiện ở bên trên bầu trời, phụt lên ngọn lửa.
- Oa! Thú hồn Quang Hoàn, như thế này cũng được à?
Sắc mặt của Thần Thiên Tử đã có chút khó coi, thú hồn Quang Hoàn chỉ dùng trong các đoàn đội, bị các Tí Hộ Sở lớn cùng đoàn đội tranh đoạt, hiện tại lại xuất hiện ở trên người một Dị Linh, hơn nữa nhìn tới thì phạm vi còn rất lớn, rất có thể là thú hồn Quang Hoàn cấp thần huyết, lập tức khiến cho sắc mặt của y âm trầm xuống.
Kỳ thật Thần Thiên Tử nghĩ còn có chút hơi sai lệch, mặc dù phạm vi vầng sáng của Viêm Vực Điểu cùng thú hồn thần huyết quang hoàn ở không gian thứ hai của Tí Hộ Sở giống nhau, nhưng mà kỳ thật năng lực còn kém hơn rất nhiều, nhưng mà thế này đã khá dọa người, hiệu quả thực tế cũng không tệ lắm.
Ma Vương bị triệt để áp chế, mặc kệ là số lượng hay chất lượng của thú hồn, đều không bằng Tuyết Cơ, cùng là Dị Linh quý tộc, Ma Vương đương nhiên không phải là đối thủ của Tuyết Cơ.
Chỉ bằng vào song trọng áo giáp cùng ma văn bạo tẩu trên người Tuyết Cơ, đã không phải là Ma Vương có thể đánh vỡ được rồi.
Tuyết Cơ căn bản là không nhìn công kích của Ma Vương, lần lượt công kích vào chỗ yếu không được áo giáp bảo vệ trên người Ma Vương, đánh cho Ma Vương kêu rên liên hồi, trên người không ngừng bắn ra máu tươi.
- Quá mạnh mẽ, quá biến thái rồi. . .
- Nếu như tôi có những thú hồn đó, tôi cũng có thể mạnh như vậy được!
- Đây đâu phải là giác đấu, căn bản là đang đấu tiền mà.
- Quá có tiền rồi.
- Không biết chủ nhân của Tuyết Cơ là ai a, vậy mà biến thái hơn cả Thần Thiên Tử.
- Dù sao cũng là thần tiên đánh nhau, không có quan hệ gì với chúng ta cả.
. . .
Sắc mặt của Thần Thiên Tử biến đổi bất định, hồi lâu sau mới cắn răng ra lệnh cho Ma Vương trực tiếp nhận thua, không dám tiếp tục đánh tiếp, trong lòng uất ức tới cực điểm.
Vạn nhất Ma Vương thật sự bị đánh chết, một thân thú hồn thần huyết của y liền xong đời, mặc dù là Thần Thiên Tử cũng không chịu nổi tổn thất như vậy.
- Dẫn hắn đến gặp tôi, tôi muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là ai.
Thần Thiên Tử căm hận cắn răng, ở trong mắt y, y chính là người bị làm nhục.
Trương Hạng vội vàng đi tìm Hàn Sâm:
- Hàn tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn gặp ngài một lần.
Hiện tại Trương Hạng không dám gọi là Hàn Sâm huynh đệ nữa, biểu hiện của Tuyết Cơ đã làm cho anh ta rung động lắc lư, đã cho rằng Hàn Sâm là một đại nhân vật khó lường, chỉ sợ là xuất thân không hề kém hơn so với Thần Thiên Tử.
- Thần Thiên Tử sao?
Hàn Sâm liếc nhìn Trương Hạng, lạnh nhạt nói.
- Vâng vâng.
Trương Hạng không ngớt lời đáp.
Hàn Sâm thuận miệng nói:
- Y muốn gặp tôi, vậy thì kêu tự y tới đi, tôi không có thời gian cũng không có hứng thú đi gặp y.
- Chuyện này. . . Hàn tiên sinh, làm phiền anh chờ một chút vậy.
Sau khi Trương Hạng nhận được lời của Hàn Sâm, lại chạy đi gặp Thần Thiên Tử.
- Được, tôi liền nhìn xem, cậu rốt cuộc là ai.
Thần Thiên Tử nghe xong Trương Hạng nói, nhịn tức giận trong lòng, đi theo Trương Hạng tới phòng của Hàn Sâm.
Trong tích tắc đẩy cửa ra nhìn thấy Hàn Sâm, Thần Thiên Tử ngây dại, đứng ở cửa ra vào nhìn cả buổi đều không có phản ứng gì.
Y như thế nào cũng không chịu tin tưởng, chủ nhân của Tuyết Cơ vậy mà lại là Hàn Sâm, không thể tin được Hàn Sâm mới chỉ tiến vào không gian thứ hai của Tí Hộ Sở chưa đủ một năm, đã có tài sản tích lũy như vậy.
- Điều này sao có thể?
Ánh mắt của Thần Thiên Tử phức tạp tới cực điểm.
Trương Hạng ở phía sau sợ mất mật nhìn Thần Thiên Tử, anh ta thường thấy Thần Thiên Tử ngang ngược càn rỡ, mặc kệ là đối mặt với bất kỳ ai đều có thể vênh váo hung hăng, nhưng mà trường hợp như thế này, anh ta vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
- Thần Thiên Tử vậy mà đứng ở cửa ra vào không dám đi vào, trời ạ, đến cùng là đã xảy ra cái gì, người họ Hàn kia rốt cuộc là ai, vậy mà lại khiến cho Thần Thiên Tử sợ như sợ cọp.
Trương Hạng nhìn sắc mặt Thần Thiên Tử biến đổi bất định, lại đã hiểu lầm Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử cũng không phải là sợ Hàn Sâm, chỉ là Ninh gia kiêng kị Hàn Kính Chi, đã sớm hạ xuống tử lệnh, không cho phép người của Ninh gia lại có bất kỳ xung đột đối lập nào với Hàn Sâm, cho nên Thần Thiên Tử thấy là Hàn Sâm, một nửa là kinh ngạc một nửa là không biết nên làm cái gì hiện tại.
Thu thập Hàn Sâm thì y không dám, nhưng mà bảo y lấy lòng Hàn Sâm, Thần Thiên Tử càng là không làm được.
- Không phải anh muốn gặp tôi sao? Sao thấy tôi xong lại không nói câu nào?
Hàn Sâm nhìn Thần Thiên Tử nói.
- Cậu. . . sao lại tới đây. . .
Thần Thiên Tử trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, y chưa bao giờ yếu thế trước bất kỳ ai, hơn nữa cũng không có thói quen yếu thế trước một người đã từng phải ngước lên nhìn mình, gặp mặt như vậy khiến cho Thần Thiên Tử rất khó chịu, không phù hợp với tính cách của y.
- Nghe nói nơi này có thú hồn thần huyết có thể lấy, cho nên mới tới lấy. Đúng rồi, hiện tại tôi có thể lấy con Lôi Điểu bốn cánh kia chứ?
Hàn Sâm cười híp mắt nói.
Lông mày Thần Thiên Tử nhảy lên, mặt không thay đổi quay người nói với Trương Hạng:
- Đem Lôi Điểu bốn cánh tới cho hắn.
Trương Hạng chưa bao giờ thấy Thần Thiên Tử như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc, vội vàng lên tiếng, chạy đi lấy Lôi Điểu bốn cánh chuyển cho Hàn Sâm.
- Tốt rồi, thú hồn tôi cũng đã lấy được, cũng nên đi, lần sau có rảnh sẽ trở lại thăm anh.
Hàn Sâm thu thú hồn, đứng dậy liền chuẩn bị rời đi.
Sắc mặt của Thần Thiên Tử hơi khó coi, bờ môi giật giật, nhưng mà cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Hàn Sâm đi thẳng khỏi Ma Vương Tí Hộ Sở, mặc dù Tí Hộ Sở nhân loại bên này phồn hoa, nhưng mà săn giết dị sinh vật cũng không dễ dàng hơn băng nguyên.
Quá nhiều người, trừ phi là lúc đánh Tí Hộ Sở Dị Linh, nếu không lúc bình thường săn giết dị sinh vật cũng cần phải cướp đoạt, tài nguyên nhiều nhưng mà người cũng nhiều, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Về tới Thủy Tinh Cung, Hàn Sâm trực tiếp truyền tống về Liên Minh.
Hiện tại hai thanh kiếm đã đều lấy được, hắn chỉ cần sửa chữa Song Phi Kiếm Pháp hoàn mỹ là có thể nghĩ biện pháp đi đánh Tí Hộ Sở Dị Linh rồi.
Sau khi trở lại Liên Minh, mỗi ngày Hàn Sâm đều luyện tập sửa chữa Song Phi Kiếm Pháp, muốn mau chóng đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Bởi vì ở trên Internet không sử dụng được thú hồn, cho nên đại đa số thời gian Hàn Sâm đều luyện tập ở trong phòng huấn luyện, đồng thời cũng đang quen thuộc với đặc tính của Ngân Nhãn Băng Xà kiếm và Cổ Thần Thụy Thú kiếm.
An Ny rất bất mãn đối với chuyện mỗi ngày Hàn Sâm đều chiếm lấy phòng huấn luyện cao cấp duy nhất ở trong căn cứ, ngoại trừ gian phòng huấn luyện kia ra, những phòng huấn luyện khác đều không có thiết bị phụ trợ trọng lực.
Muốn sử dụng thiết bị trọng lực liền chỉ có thể tiến vào trong khoang trọng lực, mà ở trong khoang trọng lực trên cơ bản đều là một ít hạng mục cố định, rất khó để huấn luyện tự do, điều này khiến cho An Ny rất không vui.
Hôm nay An Ny đến nơi này, nhìn thấy phòng huấn luyện cao cấp kia vẫn đang trong trạng thái sử dụng, không khỏi cắn môi một cái, quay người trực tiếp đi tới phòng quan sát.
Cô ta muốn xem thử xem, Hàn Sâm đến cùng là đang làm cái gì ở bên trong, nếu quả thật là đang huấn luyện thì cũng thôi đi, nếu không thì cô ta cũng không ngại xông vào vứt Hàn Sâm ra.
Với tư cách là cảnh vệ viên của Kỷ Yên Nhiên, An Ny có quyền hạn rất cao, rất nhanh đã xem được hình ảnh trong phòng huấn luyện cao cấp này.
- Đang luyện kiếm pháp?
An Ny nhìn thoáng qua Hàn Sâm trên màn hình, hai tay đều đang cầm một thanh kiếm thú hồn để luyện tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận