Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2745. Tọa Vong Kinh

Chỉ thấy sự giấy dụa trên gương mặt Hàn Sâm đã biến mất, thay vào đó là một loại bình tĩnh, bàn tay giơ giữa không trung cũng đã hạ xuống.
Trái ngược với vẻ mặt bình tĩnh của hắn bây giờ là luồng dao động sức mạnh kinh khủng trên người Hàn Sâm. Dù là cường giả tộc Thái Thượng cảm nhận được luồng dao động này, trong lòng cũng không nén được khiếp sợ.
Hầu như đồng thời, vẻ mặt của Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng bình tĩnh lại, trên người nổi lên dao động tương tự.
“Sao khí tức này lại quen thuộc như vậy…’ Một người tộc Thái Thượng đánh giá Hàn Sâm, hoài nghi nói.
“Đâu chỉ quen thuộc… Khí tức này vốn là Thái Thượng Cảm Ứng Thiên mà… Sao trên người Hàn Sâm lại có khí tức của Thái Thượng Cảm Ứng Thiên…” Một người tộc Thái Thượng giật mình nói.
“Không phải Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.” Vẻ mặt Cửu sư thúc tổ khác thường nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói: “Tuy khí tức rất giống nhưng không phải Thái Thượng Cảm Ứng Thiên chân chính, chắc là một loại thuật gen tách ra từ Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.”
“Thuật gen tách ra từ Thái Thượng Cảm Ứng Thiên?” Một đám người tộc Thái Thượng đều nhìn về phía Cửu sư thúc tổ, không phải vì câu nói đó có gì đáng ngạc nhiên mà là hơi hoài nghi.
Bởi vì thuật gen tách ra từ Thái Thượng Cảm Ứng Thiên thật sự rất nhiều, dù là Vô Tự Thiên Thư của Thiên tộc cũng chỉ là một nhánh của Thái Thượng Cảm Ứng Thiên. Điều này có gì kỳ lạ đâu, họ không biết thuật gen mà Cửu sư thúc tổ nói rốt cuộc là loại nào.
Vẻ mặt Cửu sư thúc tổ lại có phần phức tạp, nhìn chằm chằm Hàn Sâm một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai, khí tức này chính là Tọa Vong Kinh do Nguyên Tổ sáng chế.”
Mọi người nghe xong đều hoảng sợ, ngay cả những người tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên cũng không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nguyên Tổ mà Cửu sư thúc tổ nói chính là vị tiền bối tộc Thái Thượng để lại bức tranh trên Tuyên Cổ Bích. Mà thuật gen nổi tiếng của hắn chính là Tọa Vong Kinh được sáng tạo ra dựa trên Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.
“Tọa Vong Kinh của Nguyên Tổ đã thất truyền rồi cơ mà? Sao trên người Hàn Sâm lại có khí tức của Tọa Vong Kinh… Lẽ nào…” Một người tộc Thái Thượng cất lời, rồi lại đột nhiên nhớ ra gì đó, tầm mắt hướng về phía bức tranh trên Tuyên Cổ Bích: “Lẽ nào vết khắc trên Tuyên Cổ Bích ẩn chứa Tọa Vong Kinh?”
Cách nói rất khó tin vì dù sao Hàn Sâm cũng chỉ là một ngoại tộc, lại không tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên. Bao nhiêu nhân tài kinh thế của tộc Thái Thượng cũng không thể tìm ra được điều gì từ trên Tuyên Cổ Bích, một ngoại tộc như Hàn Sâm lại có thể lĩnh ngộ được Tọa Vong Kinh từ đó, thật sự khiến người tộc Thái Thượng không thể chấp nhận nỏio.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, mặc kệ họ có muốn tin hay không, trên người Hàn Sâm thật sự tản ra khí tức tương tự với Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, kết hợp với tình trạng lúc này, rất có khả năng thật sự là Tọa Vong Kinh.
Không chỉ Hàn Sâm, ngay cả Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng có cùng khí †ức như vậy trên người, rõ ràng là khi các nàng cảm nhận được sự lĩnh ngộ của Hàn Sâm cũng cùng nhận được Tọa Vong Kinh thần bí khó lường kia.
Tuy Tọa Vong Kinh là do tiền bối tộc Thái Thượng sáng chế ra nhưng lại không lưu truyền được tới nay, thậm chí người tộc Thái Thượng còn không biết rốt cuộc đó là thuật gen như thế nào, bởi vì từ khi Nguyên Tổ sáng tạo ra Tọa Vong Kinh, tộc Thái Thượng cũng chỉ nghe được hắn nhắc đến môn thuật gen này chứ chưa có ai từng thấy hắn sử dụng.
Đến tận khi đánh vào Thần Điện Gen, Nguyên Tổ cũng không để lại bất cứ tư liệu gì về Tọa Vong Kinh cho tộc Thái Thượng, cho nên cũng không có một ai tu luyện Tọa Vong Kinh.
Nhưng vì khi sáng tạo ra Tọa Vong Kinh, khí tức trên người Nguyên Tổ có điểm khác biệt với người tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên bình thường, điều này có ghi chép rõ ràng trong điển tịch của tộc Thái Thượng. Cửu sư thúc tổ cũng dựa vào đó, kết hợp với †ình huống lúc này của Hàn Sâm mới đoán ra được đó là Tọa Vong Kinh.
Cửu sư thúc tổ đoán không sai chút nào, khí tức trên người Hàn Sâm chính là Tọa Vong Kinh. Cái gọi là dương cực sinh âm, bĩ cực thái lai, khi ý cảnh bi thương đạt tới cực hạn, hầu như Hàn Sâm đã lâm vào tử cảnh cô tịch nhưng lại vẫn không hoàn toàn đánh mất niềm tin của mình, còn giữ lại một chút ý chí đối kháng với cô tịch và tử vong.
Đúng lúc này, Hàn Sâm lại đột nhiên cảm nhận được ý cảnh bi thương xảy ra sự biến hóa kỳ lạ. Ngay cả Hàn Sâm cũng không nói rõ ra được đó là loại biến hóa thế nào, dường như trong một khoảnh khắc, ý cảnh bi thương đột nhiên ta rã, thay vào đó là ý cảnh nhàn nhạt như nước trong.
Theo ý cảnh thay đổi, ý chí của Hàn Sâm cũng không chịu sự chỉ phối của mắt Thái Thượng nữa, lấy lại năng lực khống chế bản thân.
Ánh mắt hắn rời khỏi vết khắc mắt Thái Thượng, rơi lên trên Tuyên Cổ Bích. Lúc này Hàn Sâm nhìn lại những hình vẽ trừu tượng trên đó, bỗng cảm thấy dường như chúng không còn trừu tượng nữa, hắn có thể thấy được một người đàn ông tộc Thái Thượng ngồi xếp bằng, trên người tản ra khí tức kỳ lạ.
Những hình vẽ này nối liền với nhau, Hàn Sâm nhìn vào đó giống như đang xem một video dạy học không tiếng. Tuy không có âm thanh, không có lời giảng nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần xem hình vẽ là có thể khiến Hàn Sâm hiểu ra rất nhiều thứ. Hàm ý bên trong hình vẽ đều trực tiếp phản ánh vào trong đầu Hàn Sâm, khắc sâu tựa như Hàn Sâm đã từng luyện trăm ngàn lần trước đây.
Xem hết bức tranh này đến mức tranh khác, Hàn Sâm càng nhìn càng cảm thấy mừng rỡ. Hóa ra hình vẽ trên bức tranh lại là một môn thuật gen cực kỳ huyền ảo, trình độ tuyệt diệu còn vượt trên bất kỳ đao pháp hay quyền pháp nào mà Hàn Sâm từng học.
Hàn Sâm càng xem càng kinh hãi, đồng thời cũng vui mừng. Dù là đao pháp Thiên Chi Hạ hắn tự ngộ ra cũng còn kém khá nhiều so với thuật gen này.
Song Hàn Sâm có thể cảm nhận được, môn thuật gen này cũng có vài điểm chung với đao pháp Thiên Chi Hạ, dường như là có cùng nguồn gốc nhưng hướng phát triển lại hoàn toàn khác nhau.
Hàn Sâm chìm đắm trong việc quan sát Tọa Vong Kinh, vốn không chú ý tới những người tộc Thái Thượng bên cạnh. Lúc này mỗi người họ đều đang mở to mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi nhìn Hàn Sâm và Linh Lung, Lý Khả Nhi, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ, ước ao, đố ky.
Tiếp tục quan sát bức tranh, khí tức Tọa Vong Kinh trên người Hàn Sâm càng ngày càng đậm hơn. Lúc này mọi người đều suy đoán ra được, Hàn Sâm chắc chắn đã nhận được bí mật Nguyên Tổ để lại, phá giải được chân ý của bức tranh trên Tuyên Cổ Bích, giống như Cửu sư thúc tổ nói, có lẽ hắn thật sự đã học được Tọa Vong Kinh.
Mà Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng chiếm được Tọa Vong Kinh mà Hàn Sâm đã học tập. Theo sự lĩnh ngộ của Hàn Sâm không ngừng sâu sắc hơn, khí tức Tọa Vong Kinh trên người các nàng cũng càng dày đặc hơn.
Trước đó, rất nhiều người tộc Thái Thượng còn nghĩ Linh Lung không muốn giải trừ khế ước với Hàn Sâm là một hành vi không lý trí nhưng bây giờ lại cực kỳ ước ao. Nếu vừa nãy Linh Lung giải trừ khế ước với Hàn Sâm thì bây giờ sẽ không thể được chia sẻ Tọa Vong Kinh mà Hàn Sâm lĩnh ngộ, đây mới thật sự là tổn thất to lớn khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Tuy Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng nhận được Tọa Vong Kinh nhưng ánh mắt rất nhiều cường giả tộc Thái Thượng nhìn Hàn Sâm lại phức †ạp hơn cả. Hàn Sâm lại lĩnh ngộ được bí mật mà ngay cả tộc Thái Thượng còn khó lĩnh ngộ, hơn nữa bí mật này còn có liên quan đến Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, khiến tâm trạng của họ phức tạp đến khó tả.
Hết chương 2745.
Bạn cần đăng nhập để bình luận