Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2794. Thăng cấp cấp Lột Xác

Nhưng khi Hàn Sâm lựa chọn tiến hóa, lại phát hiện nó có phần khác với tưởng tượng của hắn. Tiến hóa lại không phải là tiến hóa riêng lẻ, trong khoảnh khắc Hàn Sâm lựa chọn tiến hóa, thân thể Hàn Sâm không tự chủ được mà dị chủng hóa, bốn loại thuật gen đồng thời phát huy tác dụng, bắt đầu lột xác.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy bên trong thân thể bắt đầu khởi động lực lượng kỳ dị nào đó, giống như là lột da, kho thông tin gen đang không ngừng cập nhật, gen cũ bị loại bỏ, thông tin gen mới đang được thúc đẩy và bổ sung, khiến toàn thân Hàn Sâm cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắc khí nhè nhẹ từ trong cơ thể bài xuất ra, không lâu sau đã †ạo thành một vật thể hình cái kén to lớn, hoàn toàn quấn lấy Hàn Sâm vào trong.
Hàn Sâm âm thầm cảm thấy may mắn, may mà trước đó hắn đã cấm chế hồng bào đồng tử trong tháp Thiên Mệnh, nếu không hiện tại mình đang ở trong trạng thái này, căn bản không cách nào nhúc nhích không biết không biết hồng bào đồng tử có gây ra chuyện gì hay không.
Vốn dĩ Hàn Sâm cho rằng quá trình tiến hóa sẽ diễn ra rất nhanh, nhưng thân thể của hắn lại đang không ngừng lột xác, còn kéo dài một tháng, nhưng vẫn chưa hoàn thành quá trình tiến hóa.
Bởi vì thân thể đang trong quá trình tự lột xác, Hàn Sâm không thể dừng lại giữa đường, chỉ có thể tiếp tục, nhẫn nại chờ đợi tiến hóa kết thúc.
Một lần chờ đợi này kéo dài hơn hai tháng, cho đến hơn bảy mươi ngày, Hàn Sâm rốt cuộc cũng cảm giác thân thể của mình ngưng lột xác, kho gen trong cơ thể cũng ngừng cập nhật, bên trong thân thể cũng không bài xuất thứ gì ra ngoài nữa.
Răng rắc! Quả cầu đen giống như cái kén vỡ ra, Hàn Sâm bước ra từ đó. Bùm!
Hàn Sâm đạp vào khoảng không, té thẳng trên mặt đất, mặt sắp bị va bẹp rồi, hắn đau đớn bụm mặt, khóe mắt cũng nổi lên ánh nước.
“Lực lượng của ta đâu rồi?” Trong lòng Hàn Sâm kinh hãi, bởi vì hắn không cảm giác được một chút lực lượng nào dao động trên người, giống như biến thành một người bình thường chưa từng tu luyện, nếu không vừa rồi hắn sẽ không ngã xuống, càng không cảm giác được đau đớn.
Hàn Sâm kinh ngạc đánh giá thân thể mình, tình hình đập vào mắt càng khiến hắn sững sờ ở đó.
Tay nhỏ nhắn chân mảnh khảnh, trắng mềm nõn nà thoạt nhìn hết sức đáng yêu, khiến Hàn Sâm quả thực không thể tin được, đây thoạt nhìn giống như thân thể của một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi, không khác mấy so với hồng bào đồng tử. Nhưng đó lại là thân thể của hắn.
Hàn Sâm vội vàng chạy đến trước gương soi, chỉ thấy trong gương xuất hiện một bé trai khoảng năm sáu tuổi. Hắn nhớ mang máng, hình như mình lúc năm sáu tuổi nhìn không phải thế này.
Bé trai trong gương tóc đen mắt đen, làn sa trắng nõn trong suốt, đường nét khuôn mặt hết sức thanh tú, có chút nghiêng về sự mềm mại của con gái.
Hàn Sâm đại khái cũng biết tại sao lại như vậy. Hắn đang ở trong trạng thái Chú Ngữ hợp thể, có chút mềm mại nữ tính cũng không có gì kỳ lạ.
Hàn Sâm muốn giải trừ trạng thái hợp thể, nhưng lại không hề có chút phản ứng nào, hắn không cảm giác được một chút lực lượng nào trên cơ thể của mình, thật sự giống như thân thể này chỉ là một đứa trẻ bình thường.
“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là tiến hóa có vấn đề?” Trong đầu Hàn Sâm hiện lên vô số dấu chấm hỏi, hắn nhanh chóng đi xem thông †in của mình.
May mắn thay, tuy rằng lực lượng biến mất, nhưng hồn hải và thú hồn vẫn có thể sử dụng, Hàn Sâm cũng nhìn thấy thông tin của mình.
Hàn Sâm: Thể Thần Linh siêu cấp.
Chiến thể gen: Dị chủng hóa ( cấp Lột Xác). Vị giai: Thần Hóa.
Độ tiến hóa: không phần trăm.
Tuổi thọ: 2658.
“Không sai mà, đã thành công tấn thăng đến cấp Lột Xác, tại sao thân thể của ta lại biến thành thế này? Hơn nữa còn không cảm giác được lực lượng trong thân thể?” Trong lòng Hàn Sâm hiện lên vô số nghi vấn, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra đáp án.
Trên một tinh cầu trải đầy cát vàng, một người đàn ông bước đi trên cát, nhưng bão cát đầy trời không dính một hạt lên quần áo của hắn.
Rất nhanh, trong sa mạc cách đó không xa xuất hiện một sơn cốc, sau khi nhìn thấy sơn cốc, người đàn ông lập tức nheo mắt, bước về phía đó.
Bùm!
Thời điểm người đàn ông sắp đi tới sơn cốc, một viên đạn bất ngờ bắn ngay trước chân hắn, bắn vào trong cát gần sát ngay giày da của hắn.
“Nơi này không phải là nơi sinh linh nên tới.” Trong sơn cốc truyền ra âm thanh lạnh lùng.
“Các hạ chính là Đạo Thánh đại nhân Đại Đạo Thiên? Tại hạ là Bạch Vạn Giới, muốn bàn chút chuyện làm ăn với Đạo Thánh đại nhân.” Bạch Vạn Giới không tiếp tục đi về phía trước nữa mà dừng lại nói vọng về
phía sơn cốc.
“Thái tử tộc Hoàng Cực, Bạch Vạn Giới?” Trong sơn cốc lần nữa truyền đến âm thanh, rõ ràng có chút nghi ngờ.
“Chính là tại hạ.” Bạch Vạn Giới đáp.
“Hừ, lão cha Bạch Hoàng của ngươi tới còn có tư cách nói chuyện với bổn thánh một chút, một tên tiểu bối như ngươi có tư cách gì bàn chuyện làm ăn với bổn thánh?” Giọng nói kia hừ lạnh nói.
“Nghe nói Đạo Thánh đại nhân có rất nhiều nghiên cứu về tranh, chỗ †ại hạ có một bức Thiên Lũ Đồ mà tộc ta cất dấu, không biết Đạo Thánh đại nhân ngài có hứng thú hay không?” Bạch Vạn Giới vừa nói vừa lấy một cuộn tranh ra.
“Là bức Thiên Lũ Đồ của Ảnh Hoàng?” Lúc nói chuyện, bóng dáng một lão nhân xuất hiện ở trước mặt Bạch Vạn Giới, nhìn chằm chằm cuộn tranh trong tay hắn.
“Không sai, chính là bức Thiên Lũ Đồ mà tiền bối Ảnh Hoàng của tộc ta tự tay vẽ, không biết Đạo Thánh đại nhân có hứng thú không?” Bạch Vạn Giới khẽ cười nói.
“Ngươi muốn cái gì?” Lão nhân nhìn chằm chằm Bạch Vạn Giới hỏi.
“Ta muốn mời Đạo Thánh đại nhân giúp ta đi trộm một vật, bất kể thành hay bại, tại hạ đều sẽ giao bức Thiên Lũ Đồ này cho đại nhân.” Bạch Vạn Giới nghiêm mặt nói.
“Thiên hạ này còn nơi nào mà tộc Hoàng Cực các ngươi không đến được? Không phải là muốn ta đi Thiên Ngoại Thiên trộm đồ đấy chứ?” Lão nhân nheo mắt lại nói.
Bạch Vạn Giới lắc đầu nói: “Ta muốn mời Đạo Thánh đại nhân tới Hoa Viên Không Trung giúp ta trộm một vật.”
“Hoa Viên Không Trung sao? Đúng là một nơi phiền phức, trừ Đạo Thánh ta ra, thật đúng là không ai đủ mạnh để tiến vào nơi đó.” Lão nhân khẽ gật đầu, lại hỏi ngược lại: “Ngươi muốn bổn thánh giúp ngươi trộm thứ gì? Ngươi nên biết, bổn thánh có quy củ ba thứ không trộm.
“Quy củ của Đạo Thánh đại nhân, tại hạ sao lại không biết. Tại hạ muốn nhờ Đạo Thánh đại nhân trộm một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi, có điều thoạt nhìn hắn giống như một đứa trẻ, nhưng thực tế lại là một dị chủng, trộm dị chủng cũng không nằm trong quy tắc ba không của Đạo Thánh đại nhân chứ?” Bạch Vạn Giới khẽ cười nói.
Một canh giờ sau, Bạch Vạn Giới mang theo nụ cười rời khỏi sơn cốc, bức Thiên Lũ Đồ trong tay không thấy đâu nữa.
“Nếu như Đạo Thánh đã đồng ý ra tay, chuyện này tám chín phần mười sẽ thành công, chỉ cần có thể trộm được đứa bé kia, Hoa Viên Không Trung sẽ thuộc về Bạch Vạn Giới ta.” Nụ cười trên mặt Bạch Vạn Giới càng ngày càng đậm.
Mặc dù Bạch Vạn Giới không thấy quá trình Hàn Sâm thu phục hồng bào đồng tử, nhưng sau đó, khi Hàn Sâm mang theo hồng bào đồng tử đi cứu những tên tộc Hoa Thần kia vẫn bị hắn nhìn thấy, hơn nữa mơ hồ đoán được tác dụng của hồng bào đồng tử.
Nhưng mà Hoa Viên Không Trung đã rơi vào trong tay Hàn Sâm, ngoại nhân muốn đi vào quá khó khăn. Hơn nữa Bạch Vạn Giới có ý muốn độc chiếm Hoa Viên Không Trung, nên hắn không nói chuyện này cho cấp cao của tộc Hoàng Cực. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền nghĩ đến vị Đạo Thánh Đại Đạo Thiên này.
Đại Đạo Thiên phát triển ở trong đại vũ trụ nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình hắn là thực sự có được phong hào Đạo Thánh. Sở dĩ có được tiếng tăm lớn như vậy, là bởi vì khi đó hắn là người duy nhất có thể tiến vào Thiên Ngoại Thiên trộm đồ, hơn nữa còn có thể toàn vẹn rút lui. Và hắn là người đầu tiên được công nhận trong giới trộm cắp, với thanh danh không gì là không trộm được.
Hết chương 2794.
Bạn cần đăng nhập để bình luận