Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2314. Tỉnh câu Kim Cương

Ánh mắt Hàn Sâm như điện, nhìn thấy rõ ràng thứ chui ra từ dưới cát.
Đó là một người đá được hình thành từ đá xếp chồng lên nhau. Sau khi chui ra từ trong đống cát, nắm đấm đá của nó lập tức đánh thẳng về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm hơi lui về sau, một quyền của người đá đánh vào đống cát khiến hạt cát văng ra tung tóe.
Cơ thể thuộc tính hệ Thạch có năng lực phóng thích rất yếu, bình thường đều khó mà phóng được sức mạnh ra ngoài nhưng cường độ thân thể và sức mạnh có thể coi là đỉnh cấp trong cùng cấp bậc.
Mắt thấy người đá lại đánh một quyền ra, Hàn Sâm ngưng tụ chiến thể Băng Cơ Ngọc Cốt, một quyền đón đỡ nắm đấm của người đá.
Bụp!
Nắm đấm hóa thành băng ngọc của Hàn Sâm đụng vào nắm đấm của người đá, phát ra tiếng động như tảng đá va vào nhau. Nắm đấm và cánh tay khổng lồ của người đá trực tiếp bị Hàn Sâm đấm vỡ tan tành, hóa thành đá vụn bắn tung ra xung quanh.
Thân hình Hàn Sâm nhanh chóng đuổi theo, nắm đấm liên tục đánh vào cơ thể của người đá, chỉ mấy cú đấm đã đập người đá thành một đống đá vụn.
“Săn giết dị chủng cấp Công Tước Nham Ma, phát hiện gen dị chủng.”
Không nhận được thú hồn, Hàn Sâm cũng không để tâm. Hắn nhặt một viên tinh thạch màu vàng đất lên từ trong đống đá vụn đó.
“Thu được gen dị chủng Nham Ma cấp Công Tước.”
Hàn Sâm cất tinh thạch đi, sau đó tiếp tục đi về phía trước trong sa mạc. Sau khi Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt mở khóa gen đầu tiên, hắn có thể mượn một phần sức mạnh từ tinh cầu, hơn nữa hiệu quả khá tốt. Đứng trên Tinh cầu Kim Cương, phần thể lực tiêu hao trong cuộc chiến với Nham Ma vừa nãy đã hoàn toàn hồi phục chỉ trong chốc lát.
Hàn Sâm đi khoảng hơn trăm dặm, tổng cộng cũng mới gặp hai Nham Ma. Dị chủng ở đây phân bố thực sự quá thưa thớt, song cũng vì vậy sẽ không có nguy hiểm quá lớn, chỉ lãng phí chút thời gian mà thôi.
Tốc độ của Hàn Sâm rất nhanh, cũng không ngại đi thêm một đoạn đường. Đang đi trong sa mạc, hắn đột nhiên nhìn thấy màn sương đen nổi lên trong sa mạc phía trước.
Hàn Sâm vốn cho rằng đó là bão cát hay mây đen gì đó nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng lắm. Tầng khí quyển của nơi này khác với tinh cầu sinh mệnh, vốn không hình thành được mây đen hay bão cát.
Đợi khi sương đen che trời lấp đất kia đến gần hơn, Hàn Sâm mới nhìn thấy không phải sương mù gì hết mà số lượng lớn ruồi đá màu đen.
Ruồi đá to như con ruồi nhặng bình thường, ngoại hình cũng tương tự nhưng có cơ thể đá màu đen, là loại dị chủng cấp thấp thường gặp trên Tinh cầu Kim Cương, cũng là dị chủng duy nhất có khả năng xuất hiện thành đàn.
Đáng tiếc cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì ruồi đá đều là cấp Nam Tước, thi thoảng có được một con ruồi đá cấp Tử Tước đã lợi hại lắm rồi, cường giả đã trở thành ky sĩ thân vệ chẳng ai lại quan tâm đến gen dị chủng của ruồi đá.
“Bịch… Bịch..” Lại gần đàn ruồi đá, Hàn Sâm còn nghe thấy âm thanh kỳ lạ vang lên trong đàn ruồi, giống như có cự thú đang đi lại trong đó vậy.
Nhưng vì có quá nhiều ruồi đá, chỉ chít như màn sương đen, vốn không nhìn rõ được có thứ gì bên trong.
“Số lượng ruồi đá nhiều như vậy cũng hiếm thấy trong ghi chép tài nguyên của Tỉnh cầu Kim Cương, sao bọn chúng lại xuất hiện ở nơi này? Là bị cái gì hấp dân đến đây?” Hàn Sâm hơi thắc mắc trong lòng.
Trên người mặc áo giáp tôm hùm Tỉnh Hà, sinh vật cấp Vương bình thường đều khó có thể tổn thương đến hắn, Hàn Sâm cũng không lo lắng, đi về phía đám ruồi đá, muốn xem xem rốt cuộc bên trong có thứ gì.
Cho dù bên trong có dị chủng cấp Vương, Hàn Sâm cũng có sức chiến một trận. Nếu có thể giết một con dị chủng cấp Vương thì đó cũng là thu hoạch rất tốt.
Ruồi đá chi chít không thể tưởng tượng được. Tiến vào bên trong còn thấy đáng sợ hơn đi trong mưa bão, từng đoàn ruồi đá không ngừng đụng vào áo giáp của hắn.
Cũng không phải ruồi đá muốn tấn công hắn mà là số lượng quá nhiều, chen chúc đụng vào người Hàn Sâm.
Hàn Sâm đi bên trong ruồi đá, dần dần nhìn thấy một bóng hình mờ ảo xuất hiện trong đám ruồi đá. Nhưng càng đến bóng hình đó lại càng nhiều ruồi đá, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy hình dáng của một con thú bốn chân, trông như con sư tử.
Nhưng bóng hình kia bị ruồi đá bám kín đến mức không lộ một tấc da, vốn không thấy nổi hình dáng thực sự của nó, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng cao khoảng hơn hai mươi mét, dài hơn ba mươi mét.
Dị chủng đó đi từng bước trong đám ruồi đá, ruồi đá cứ dính lên người nó như phát điên. Sau khi dị chủng đó tới gần chỗ Hàn Sâm, nó vẫn đi về phía trước, cũng không tấn công Hàn Sâm.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, dừng bước chân, sóng xung kích hóa đá khuếch tán ra. Tuy dị chủng hệ Thạch bình thường đều có khả năng miễn dịch rất mạnh với sức mạnh hóa đá.
Nhưng cấp bậc của ruồi đá thực sự quá thấp. Sau khi sóng xung kích hóa đá của Hàn Sâm khuếch tán ra, lập tức có lượng lớn ruồi đá bị hóa đá, rơi xuống từ không trung.
Ruồi đá trên người dị chủng cũng hóa đá rơi xuống một mảng. Theo cử động của dị chủng, ruồi đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, hình dạng vốn có của nó cũng dần lộ ra.
Đó là một con sói kim loại toàn thân màu xanh, nhưng không biết tại sao cơ thể lại chằng chịt vết thương, vết thương rỉ máu khắp nơi, hầu như không chỗ nào lành lặn.
Đàn ruồi đá liều mạng dính vào người nó, chính là để hút dịch máu màu xanh chảy ra.
Khụt
Sói kim loại lam đi mãi đi mãi, đột nhiên ho khan dữ dội, lại ho ra một vũng máu, lập tức có lượng lớn ruồi đá nhào đến, liều mạng hút đi dịch máu trên bãi cát.
Tuy Hàn Sâm đã hóa đá một phần ruồi đá nhưng ruồi đá bên ngoài càng nhiều hơn, dường như chỉ trong chốc lát đã lại dính đầy lên cơ thể Sói kim loại lam.
Sói kim loại lam cũng không quan tâm đến đàn ruồi đá, chỉ lo tiến về phía trước, mỗi một bước đều để lại dấu chân khổng lồ trên cát.
“Đúng là quá may mắn, lại gặp được dị chủng cấp Vương bị thương, nói không chừng còn là Bán Thần Hóa đấy!” Hàn Sâm mừng thâm trong lòng. Xem ra Sói kim loại lam bị thương khá nặng, Hàn Sâm vẫn luôn tôn thờ câu châm ngôn cháy nhà hôi của, rút Định Phách Lôi Thần Kích và Qủy Nha đao ra, chuẩn bị chém về phía Sói kim loại lam đang bị thương.
Đúng lúc Hàn Sâm chuẩn bị ra tay lại đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khủng bố vang lên trong không trung.
Tiếng kêu như sóng to gió lớn khuếch tán trong không trung, lượng lớn rưồi đá bị tiếng rú đó chấn động đến nổ tung. Chỉ một lát thôi, đàn ruồi đá che trời lấp đất đã hóa thành vụn đá màu đen bay khắp đất.
Hàn Sâm chợt biến sắc, chỉ thấy một con Phi Long hệ Thạch đang võ cánh trong không trung, lao xuống từ chân trời, nhào về phía con Sói kim loại lam bị thương.
Cơ thể Phi Long hệ Thạch giống như ngọc thạch màu đen, hai cánh mở rộng như đôi lưỡi dao đá sắc bén, thạch quang mông lung trên người lóe lên hình thành một lĩnh vực kỳ dị.
“Dị chủng hệ Thạch cấp Vương?” Hàn Sâm thầm nhíu mày, nắm chặt binh khí trong tay, nhìn chằm chằm con Sói kim loại lam, chuẩn bị phát ra một đòn chí mạng bất cứ lúc nào: “Muốn tranh giành với Hàn Sâm †a, người còn non lắm.”
Hết chương 2314.
Bạn cần đăng nhập để bình luận