Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2003. Bích Tỉnh Kỳ Lân

Bên ngoài Đảo Trân Thú, mười mấy đệ tử Trấn Thiên Cung đứng ở lối vào, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài, dường như là đang chờ đợi gì đó.
Một đệ tử Thiên tộc dùng giọng điệu vô cùng chán ghét nói với Thạch Bi Phong: “Thạch sư huynh, Hàn Sâm cũng ngạo mạn quá rồi đấy? Không nhận lời mời dự tiệc của ngươi thì cũng thôi đi, còn để chúng ta đợi lâu như vậy, căn bản không coi Thạch sư huynh ra gì, hắn nghĩ mình là người nổi tiếng đấy à.”
Thạch Bi Phong lạnh lùng liếc nhìn người kia một cái: “Ngươi có thể chiến đấu với Cô Trúc sư huynh đến mức độ đó thì cũng có tư cách để †a đợi lâu thế này, nếu không thể thì ngậm mồm lại cho ta.”
Người kia nhìn thấy ánh mắt của Thạch Bi Phong chợt rùng mình một cái, vội vàng dời tầm mắt, cúi thấp đầu lùi hai bước không dám nói gì tiếp nữa.
Lại đợi gần nửa tiếng nữa mới nhìn thấy có một con Ngọc Tiêu Hạc không chân bay đến từ trong mây. Đợi đến khi Ngọc Tiêu Hạc bay tới, một người đàn ông mặc áo giáp màu trắng từ trên lưng hạc không chân hạ xuống, đến trước mặt đám người Thạch Bi Phong.
“Hàn huynh, lần này phải làm phiền ngươi rồi.” Thạch Bi Phong vẻ mặt tươi cười, đi lên trước hành lễ nói.
Những đệ tử Trấn Thiên Cung đi theo bên cạnh Thạch Bi Phong kia cũng đều bước lên trước tham kiến Hàn Sâm. Đệ tử rất khinh thường Hàn Sâm trước mặt Thạch Bi Phong vừa nấy, khi nhìn thấy bản thân Hàn Sâm cũng là vẻ mặt tràn đầy ý cười đi lên phía trước chào hỏi.
“Thạch huynh quá khách khí rồi, nhận tiền của người giúp người tiêu †ai, Thạch huynh là khách hàng của ta, ta ra sức bài ưu giải nạn cho ngươi là điều nên làm.” Hàn Sâm nói.
Thạch Bi Phong gật đầu: “Chúng ta tiến vào đảo Trân Thú trước đi, tình hình cụ thể trên đường đi ta sẽ nói rõ ràng tỉ mỉ cho ngươi.”
Thạch Bi Phong rất hài lòng với lời nói của Hàn Sâm. Hắn không sợ †iêu tiền nhưng lại cực kỳ chán ghét người đã cầm tiền còn không làm việc, Hàn Sâm rất đắt nhưng chỉ cần Hàn Sâm cầm tiền mà làm việc, có đắt hơn nữa hắn cũng cảm thấy đáng.
Hàn Sâm cùng với đám người Thạch Bi Phong tiến vào đảo Trân Thú, đồng thời Thạch Bi Phong cũng nói tình hình cụ thể một lượt cho Hàn Sâm.
Con dị chủng mà Thạch Bi Phong muốn bắt kia là dị chủng đột biến cấp Bá Tước, tên là Bích Tinh Kỳ Lân, là một loại dị chủng hệ Thuỷ ở hồ Bích Ba.
Bích Tinh Kỳ Lân có thể bay có thể chạy có thể bơi, ba đường biển bộ không nhạc nào cũng nhảy, hơn nữa tốc độ cực nhanh, vảy giáp trên thân thể lại vô cùng cứng rắn, Thạch Bi Phong sử dụng vũ khí cấp Vơng mới miễn cưỡng có thể xé rách vảy giáp của nó mà cũng chỉ tổn thương được đến da thịt thôi.
Hơn nữa tốc độ của Bích Tinh Kỳ Lân cực nhanh, một khi phát hiện có nguy hiểm sẽ nhanh chóng trốn đi, xông vào trong hồ Bích Ba, muốn săn giết Bích Tinh Kỳ Lân dưới nước lại càng thêm khó khăn hơn.
Thạch Bi Phong mấy lần mang người đến, đừng nói là bắt nó, còn bị nó làm bị thương không ít người, mãi chẳng thể bắt được nó.
Sau khi Hàn Sâm nghe xong trong lòng thầm nghĩ: “Dị chủng đột biến thì nên ăn thịt mới đúng chứ nhỉ, làm toạ kị quả thực là quá lãng phí.”
Nếu như để người khác biết Hàn Sâm có suy nghĩ như vậy, sợ rằng sẽ coi hắn thành đồ điên, dị chủng đột biến hiếm thấy bậc nào, giết để ăn thịt quả thực chính là phung phí của trời.
“Thạch huynh, ta lại xác định một lần nữa, ta giúp ngươi bắt Bích Tinh Kỳ Lân, ngươi cho ta thời gian săn giết dị chủng một tháng trong đảo Trân Thú, có lẽ không có vấn đề gì chứ?” Hàn Sâm nhìn Thạch Bi Phong hỏi.
Thạch Bi Phong đưa một miếng lệnh bài hình thú cho Hàn Sâm: “Đây là lệnh bài ra vào của đảo Trân Thú, ngươi cầm lấy nó thì sẽ có thể ra vào đảo Trân Thú bất cứ lúc nào, bất luận lần này thành công hay thất bại, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến.”
Hàn Sâm nhận lấy lệnh bài rồi thu lại: “Ý tốt của Thạch huynh ta xin ghi nhớ trong lòng. Sau khi bắt được Bích Tinh Kỳ Lân, trong vòng một tháng xin trả lại nguyên vật.”
Đảo Trân Thú không nhỏ hơn đảo Cổ Tiêu nhưng dị chủng cao cấp ở đây rõ ràng nhiều hơn đảo Cổ Tiêu rất nhiều. Trên đường đi, Hàn Sâm đã nhìn thấy rất nhiều dị chủng cấp Bá Tước.
Nhưng Thạch Bi Phong vội vã đi bắt Bích Tinh Kỳ Lân nên không trêu chọc những dị chủng kia.
Mặt hồ Bích Ba tám trăm dặm mênh mông dậy sóng, liếc mắt hầu như không nhìn thấy bờ. Trong hồ cực nhiều các loại dị thú, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có dị chủng giống như giao mãng ở trên mặt hồ bay vút lên chơi đùa.
“Quả nhiên vẫn là có một người cha tốt rất quan trọng mà, dị chủng nơi này đẳng cấp cao chủng loại tốt, số lượng lại nhiều, tốt hơn Động
Huyền Nguyên và đảo Cổ Tiêu quá nhiều.” Trong lòng Hàn Sâm tán thán.
Thạch Bi Phong cho người đóng quân ở trong rừng cây bên hồ, chờ đợi Bích Tinh Kỳ Lân xuất hiện.
“Bích Tinh Kỳ Lân bình thường đều ở đáy nước nhưng dị chủng trong hồ Bích Ba quá nhiều, còn có không ít dị chủng cấp Hầu Tước tồn tại. Hơn nữa chiến đấu dưới nước vô cùng bất lợi với chúng ta, cho nên phải đợi nó từ dưới nước ra ngoài mới có cơ hội. Mấy ngày này mỗi tháng, Bích Tinh Kỳ Lân sẽ từ dưới nước đi ra, lên bờ ăn hoa Bích La nhưng thời gian không cố định lắm, có lẽ chính là trong mấy ngày này.” Thạch Bi Phong chỉ một khóm hoa màu ngọc bích bên bờ nói.
“Vậy thì đợi đi.” Hàn Sâm gật đầu nói.
“Hàn huynh định bắt Bích Tinh Kỳ Lân thế nào, cần bọn ta phối hợp làm sao?” Thạch Bi Phong lại hỏi.
“Thạch huynh chuẩn bị tốt vật giam cầm Bích Tinh Kỳ Lân là được, còn lại cứ giao cho ta.” Hàn Sâm liếc nhìn xung quanh một chút, đứng dậy nói: “Thừa cơ Bích Tinh Kỳ Lân vẫn chưa ra ngoài, ta đi đến bên hồ đi dạo một chút trước, nhìn một chút địa hình xung quanh.”
Sau khi Hàn Sâm rời đi, một đệ tử Trấn Thiên Cung bên cạnh Thạch Bi Phong nói: “Thạch sư huynh, có phải là Hàn Sâm hơi chủ quan quá rồi không. Lấy trình độ hung hãn của Bích Tinh Kỳ Lân, lỡ như hắn thất thủ, chúng ta lại phải đợi tiếp một tháng sau.”
“Nếu như hắn đã nói như vậy, có lẽ là có phần nắm chắc, xem thử lại rồi tính tiếp.” Thạch Bi Phong suy nghĩ một chút nói.
Hàn Sâm đi dọc theo hồ Bích Ba mười mấy dặm, quả nhiên lại phát hiện một vài dị chủng cấp Bá Tước. Khác với đảo Cổ Tiêu, dị chủng nơi này phân bố rất đông đúc, hơn nữa rất nhiều chủng loại kì dị.
Đột nhiên, Hàn Sâm nghe thấy tiếng nước kịch liệt trong hồ Bích Ba truyền đến, quay đầu nhìn qua đó, chỉ thấy một con giao long màu trắng từ trong nước ngẩng đầu lên trời lộ ra nửa thân thể, phun nuốt mây mù dường như đang hấp thu khí Thiên Địa.
`.
“Lại là một con dị chủng cấp Hầu Tước hiếm thấy.” Hàn Sâm nhìn một lúc, sau đó lặng lẽ lui về chỗ đóng quân.
Thạch Bi Phong là người cực kì dễ nói chuyện, nói chuyện trên trời dưới đất với Hàn Sâm, thiên văn địa lí gần như không gì không biết, cái gì cũng đều có thể nói được một chút, hơn nữa còn rất có chủ kiến khiến người nghe cảm thấy mới lạ, không hề có cảm giác chờ đợi mệt mỏi.
Vận may của đám Hàn Sâm không tệ, chỉ đợi không đến một ngày đã thấy trong hồ Bích Ba dậy sóng, một con Kỳ Lân dáng người không khác con voi lớn là mấy, toàn thân khoác vảy giáp giống như phỉ thuý nổi lên từ trong hồ nước, một cặp sừng Kỳ Lân lấp lánh phát sáng, giống như ngôi sao ngưng tụ thành.
Bích Tinh Kỳ Lân đạp nước hồ mà đến, rất nhanh đã đến bên hồ, cúi thấp đầu nhai nuốt những bông hoa nhỏ màu ngọc bích kia.
Mọi người ở trong rừng cây đều đã nín thở, chỉ sợ kinh động đến Bích Tỉnh Kỳ Lân.
Hàn Sâm đã biết năng lực của Bích Tinh Kỳ Lân, sự đột biến của nó chủ yếu là cường hoá tốc độ và cường độ của vảy giáp. Loại cường hoá này đối với đồng cấp bình thường mà nói có lực sát thương vô cùng đáng sợ nhưng đối với Hàn Sâm lại là loại hình dễ đối phó nhất.
Giày Tuyệt Nha Thố xuất hiện ở dưới chân Hàn Sâm, thân hình Hàn Sâm chợt loé đã đến bên cạnh Bích Tinh Kỳ Lân. Bích Tinh Kỳ Lân kia chợt kinh ngạc, há miệng phun ra một ngụm thuỷ tức về phía Hàn Sâm, đồng thời thân hình bay về sau, muốn trốn trở lại hồ Bích Ba.
Hàn Sâm võ ra một chưởng, ngọc quang ngưng thành hình bàn tay trực tiếp võ lên lưng của Bích Tinh Kỳ Lân, nhất thời in lên ký hiệu giống như một con rùa đen trên lưng nó khiến tốc độ của Bích Tinh Kỳ Lân giảm xuống trên phạm vi lớn.
Bắt một cái ném một cái, Hàn Sâm đã ném Bích Tinh Kỳ Lân biến thành tốc độ rùa bò đến trước mặt đám Thạch Bi Phong.
Hết chương 2003.
Bạn cần đăng nhập để bình luận