Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 770: Cậu Là Người Của Tôi

- Mày có nguyện ý đi theo tao đạp vào con đường tiến hóa không?
Trong mắt người đàn ông kia giống như chỉ có con Thánh Tê kia, nhìn Thánh Tê lạnh nhạt nói.
- Ùm. . .ụm bò. . ..ò. . .!
Thánh Tê kêu một tiếng đối với người đàn ông kia, bốn vó đạp không bay lên, từng bước một đi về phía cánh cửa kim loại, không lâu sau đã đi tới bên cạnh người đàn ông kia, giống như là có chút không bỏ được quay đầu lại liếc nhìn Hắc Sa Mạc.
Trong mắt người đàn ông kia lộ ra mỉm cười, đang muốn mang theo Thánh Tê rời đi, ánh mắt tùy ý quét qua, trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.
Nguyên bản người đàn ông kia đang chuẩn bị muốn dẫn Thánh Tê đi vào trong cánh cửa kim loại, lại xoay người lại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía đám sinh linh ở trên đất.
Hàn Sâm có thể cảm giác được rất rõ ràng, ánh mắt của người đàn ông kia là nhìn về phía hắn, căn bản không có bất kỳ nghi vấn nào, chính là thẳng tắp nhìn lại như vậy, tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm.
- Thảm rồi, mình tự nhiên nhìn y làm gì, y muốn đi thì đi, muốn dẫn ai thì mang theo kẻ đó, những sinh vật siêu cấp thần huyết kia đều cúi đầu không dám nhìn, mình tự nhiên tìm xui xẻo, nhìn y làm gì cơ chứ?
Hàn Sâm hận không thể tự tát mình hai cái tát.
Vốn chẳng có chuyện gì, người ta cũng không phải đến đây vì hắn, hắn không có việc gì lại đi nhìn loạn, bây giờ thì tốt rồi, người ta không đi nữa, ngược lại còn nhìn tới hắn, điều này thật sự quá không ổn.
Hàn Sâm thấp thỏm trong lòng, nếu như hắn có thể chạy, đã sớm nhanh chân chạy đi, nhưng mà hắn chạy không thoát a, liền tiểu yêu tinh và Hắc Hỏa Phượng Hoàng, Thanh Kỳ Lân đều bị ép ở trên mặt đất không thể động đậy, hắn lại càng không nhúc nhích được, muốn chạy trốn đều trốn không thoát.
Người đàn ông kia nhìn thấy Hàn Sâm, tựa hồ có hứng thú đánh giá thêm vài lần, sau đó duỗi ra một ngón tay, bắn ra một cái tới chỗ Hàn Sâm.
Lập tức chỉ thấy một tia sáng màu đen giống như là tia laser xuyên qua hư không, trực tiếp bắn tới đầu Hàn Sâm.
- Xong xong, cái mạng nhỏ này xong rồi!
Hàn Sâm dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa muốn né tránh, nhưng mà đừng nói là thân thể, ngay cả đầu đều không nhúc nhích được một chút nào.
OÀ..ÀNH!
Chùm sáng kia trực tiếp đánh lên trên đầu Hàn Sâm, khiến cho lòng Hàn Sâm ở trong chớp mắt nguội lạnh hơn phân nửa.
- Làm bậy a, bình thường đều đi bổ đầu người ta, bây giờ bị người ta bắn vào đầu, quả nhiên là báo ứng, cho dù mình đáng chết, nhưng liền cái đầu cũng không có, sau này người ta khác phát hiện ra thi thể của mình, cũng không nhận ra mình là ai, liền muốn báo tin cho người nhà đều không thể. . . không đúng. . . ở đây có nhiều dị sinh vật như vậy, sao còn có thể lưu lại thi thể chứ, chỉ sợ đợi lát nữa liền cặn bã cũng không còn rồi. . .
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm buồn bã.
Thế nhưng mà hình như cũng không có xảy ra chuyện gì, tia sáng kia đánh lên trên đầu hắn, cũng không nổ nát đầu lâu của hắn, thậm chí còn không để cho Hàn Sâm cảm thấy đau đớn, giống như chùm sáng kinh khủng vừa rồi kia chỉ là hư ảo.
- Cậu, là người của tôi rồi.
Người đàn ông kia hơi nhếch khóe môi lên, nhìn Hàn Sâm nói ra một câu như vậy, sau đó liền xoay người trở về bên trong cánh cửa kim loại.
Thánh Tê cũng đi theo y cùng tiến vào bên trong cánh cửa kim loại, sau đó cánh cửa kim loại kia liền chậm rãi đóng lại, dần dần biến mất ở trong hư vô.
Rốt cục Hàn Sâm đã có thể nhúc nhích, vội vàng sờ lên đầu của mình, vẫn cảm thấy một đám thịt núc ních bóng mịn, lập tức mừng như điên:
- Đầu vẫn còn, vậy mà mình không chết.
Nhưng mà một giây sau, Hàn Sâm lập tức vứt những chuyện này ra khỏi óc, trực tiếp triệu hoán ra Tiểu Thiên Sứ, mang theo tiểu yêu tinh cùng một chỗ xông tới hố cát.
Không chỉ là Hàn Sâm, đám dị sinh vật kia, kể cả Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng Thanh Kỳ Lân, tất cả đám dị sinh vật đều xông về phía hố cát.
Nơi đó có da thịt xương cốt mà Thánh Tê tróc ra, đó chính là thịt của sinh vật siêu cấp thần huyết cấp cao nhất, những dị sinh vật này quả thực muốn liều mạng xông về phía trước.
Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng Thanh Kỳ Lân vừa xông về phía trước, vừa bộc phát ra ngọn lửa màu đen cùng tia sét màu xanh kinh khủng, trực tiếp đuổi giết dị sinh vật dám tranh đoạt thịt với chúng nó.
Hàn Sâm có Tiểu Thiên Sứ và tiểu yêu tinh che chở, nhanh chóng vọt tới núi thịt ao máu kia, trực tiếp triệu hồi ra chuông đồng màu xanh da trời, trực tiếp ném vào bên trong ao máu.
Hơi chút do dự, hồ lô trong tay cũng ném vào trong, mặc kệ có tác dụng hay không, bỏ vào trước rồi nói, thứ tốt như thế này không thể lãng phí được.
Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng Thanh Kỳ Lân đều nhào tới núi thịt, há to miệng ăn những máu thịt kia, phàm là có sinh vật tới gần bọn nó liền trực tiếp đuổi giết.
Tiểu yêu tinh cũng chiếm cứ một nơi, ở chỗ đó ăn thánh nhục, cái miệng nhỏ nhắn mau chóng cắn xé, đảo mắt đã gặm sạch sẽ một tảng thánh nhục lớn.
Tiểu Thiên Sứ vậy mà cũng ăn một chút, Hàn Sâm triệu hoán Miêu Quân ra, cũng cho nó ăn một ít.
Bây giờ Hàn Sâm có chút hối hận không mang theo Tiểu Ngân Ngân tới, nếu như tên tham ăn kia ở đây, nhất định sẽ cao hứng tới phát điên.
Bởi vì Thánh Tê thật sự là quá lớn, mặc dù Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng Thanh Kỳ Lân cùng một chỗ xua đuổi đuổi giết, nhưng mà vẫn còn có không ít dị sinh vật vọt tới, ở nơi cách chúng nó tương đối xa ăn thịt uống máu.
Hàn Sâm cũng nằm rạp ở trên mặt đất uống thánh huyết, nhưng mà vừa uống vào một ngụm, lập tức toàn bộ phun ra, máu huyết kia giống như là H2SO4, thiếu chút nữa đã ăn mòn miệng và đầu lưỡi của hắn.
- Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ máu thịt này chỉ có dị sinh vật mới có thể ăn?
Trong lòng Hàn Sâm rất là buồn bực, nhìn những dị sinh vật đó ăn đặc biệt thơm ngon, căn bản không có loại tình huống giống như của hắn.
Tiểu Thiên Sứ một chút vấn đề cũng không có, chỉ có một mình hắn ở chỗ này ăn không vô.
Hàn Sâm không cam lòng cứ buông tha như vậy, lại cắt một miếng thịt để ăn, kết quả cảm giác giống như là đang ăn vôi, trong miệng thiêu đốt không chịu được, lập tức lại phun ra.
- Thật sự là gặp quỷ rồi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, nhìn núi thịt ao máu nhưng lại không ăn không uống được, quả thực là khiến cho hắn buồn bực tới nổi giận.
Đột nhiên, Hàn Sâm nhớ ra trước đó hình như Thánh Tê rơi xuống một giọt nước mắt, giọt nước mắt kia thoạt nhìn hình như là ở trạng thái cố hóa, không biết còn ở đó hay không.
Hàn Sâm dựa theo trí nhớ lúc trước, tiến vào trong đống máu thịt, lục lọi ở bên trong huyết tương, hắn nhớ rõ đại khái chính là rớt ở trong vùng này, nếu như không tan ra mất, có lẽ là ngay ở chỗ này không sai.
Sờ trong chốc lát, tay của Hàn Sâm đột nhiên chạm đến một vật mượt mà, trong lòng lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng sờ soạng thứ đó ra.
Quả nhiên là một giọt nước mắt của Thánh Tê, giọt nước mắt lớn chừng quả đấm, toàn thân óng ánh tinh khiết, mặc dù là từ bên trong huyết tương móc ra, nhưng lại không hề dính bụi đất, chỉ có ở trên tay và trên người Hàn Sâm mới dính đầy huyết tương, may mà Hàn Sâm mặc áo giáp thú hồn ở trên người, nếu không chỉ sợ da thịt đều đã bị ăn mòn hư thối.
Hàn Sâm nắm lấy nước mắt Thánh Tê đã biến thành tinh thể, chỉ cảm thấy sinh cơ thuần túy ở bên trong tràn ra ngoài, có một loại cảm giác thuần khiết, chỉ là cầm lấy nó liền cảm thấy trong lòng một mảnh yên tĩnh, giống như được thánh quang tẩy lễ vậy.
- Thứ tốt, quả nhiên là bảo bối.
Trong lòng Hàn Sâm mừng như điên, vội vàng thận trọng thu nước mắt Thánh Tê vào.
Sau đó Hàn Sâm lấy ra một cái túi, liền nhét một ít thịt vào trong túi, mang về cho Tiểu Ngân Ngân ăn một ít, không thể để cho tên tham ăn kia thiếu thốn được.
Chủ yếu nhất là Hàn Sâm vẫn một mực chờ mong nó mau mau lớn lên, Tiểu Ngân Ngân thành niên tuyệt đối sẽ vô cùng khủng bố, nếu không thì thật là có lỗi với những thứ tốt bị nó ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận