Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3391. Phương pháp trái ngược

Hàn Sâm không quen người nọ, trông vẻ là một nhân loại của đại vũ trụ đế quốc.
Người nọ hiển nhiên cũng không nhận ra Hàn Sâm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ trước mặt Hàn Sâm, sau đó rút đao ra chém luôn về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm vốn còn muốn phản kích, nhưng rồi lại đổi ý, song còn giả bộ tức giận la lớn: “Thiên Chi Thời Chung là ta phát hiện trước, sao ngươi lại cướp đồ của ta?”
“Chí bảo của thiên địa, người có đức có tài sẽ lấy được, ngươi phát hiện nhưng không chiếm được, vậy thì chứng tỏ ngươi vô đức vô năng” Người nọ nói đầy hùng hồn lý lẽ, không thấy xấu hổ gì hết, lại vung một đao chém xuống, ánh đao như sông ngân chín tầng mây trút nghiêng xuống, thế như chẻ tre.
Hàn Sâm tiếp tục lui về phía sau, tránh qua thế đao, vừa lui vừa tức giận kêu to: “Ngươi cướp của ta Thiên Chi Thời Chung, ngươi sẽ không
được chết tử tế đâu.
Người nọ cũng không phải ngu ngốc, biết Hàn Sâm đang cố tình muốn dẫn dụ cường giả khác tới đây nên lập tức sử dụng toàn lực, hàng loạt ánh đao đan xen, hắn muốn diệt trừ Hàn Sâm với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng mà trông Hàn Sâm thì như không có gì đặc biệt nhưng vị trí di chuyển dưới chân thì lại quỷ dị vô cùng, đi xuyên qua ánh đao, người nọ đã dùng hết toàn lực những ánh đao vẫn không chém được lên người Hàn Sâm.
Trong lòng Lữ Huyền Ngư thấy kinh ngạc cực kỳ, mặc dù hắn không phải là hoàng thị của thất đại đế quốc, cũng không phải đệ tử của Vô Vi Đạo Cung, nhưng lại dựa vào sức của một mình Phá Giới, tung hoành khắp đại vũ trụ đế quốc mấy trăm năm chưa bại bao giờ, tuyệt đối không phải những thú Phá Giới Phá Giới dựa vào mệnh hồn kia sánh được.
Hắn cứ tưởng với năng lực của mình thì đoạt được vị trí chúa tể của một Trọng Thiên là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng ai ngờ lại vị truyền tống tới nơi như Thời Chi Thiên này, bao nhiêu lần gặp hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nhưng hắn vẫn luôn không tìm được Thiên Chi Thời Chung.
Khó khăn lắm mới hỏi thăm được cách đẩy kim đồng hồ là phân biệt được Thiên Chi Thời Chung, nhưng tìm mãi vẫn chưa có thu hoạch gì.
Thạch chuông trong Thời Chi Thiên quá nhiều, cứ thử từng cái một thì cũng không biết phải thử tới năm nào tháng nào.
Lữ Huyền Ngư vốn cũng cho rằng cho hội của bản thân đã rất mong manh, nhưng ai ngờ hắn lại nhìn thấy có người đẩy được kim đồng hồ đá, thế là ngay lập tức muốn giết người, cướp đoạt thạch chuông mà hắn cho là Thiên Chi Thời Chung.
Nhưng mà gã trông bình thường tới không tả nổi trước mặt này lại có thể tránh né hết tất cả công kích của hắn, điều này khiến hắn thấy giật mình vô cùng.
“Grr, Thiên Chỉ Thời Chung ở đâu?” Lữ Huyền Ngư còn chưa kịp lại ra tay giết thì lại nghe thấy một tiếng rống vang dội, một con cự thú màu lam trông giống cự hùng rít gào chạy tới.
Hơn nữa nơi xa đang có vài khí tức khủng bố phá không bay tới, hiển nhiên đều là bị tiếng kêu của Hàn Sâm hấp dẫn tới.
Lữ Huyền Ngư thấy khí thế của cự hùng kia kinh khủng vô cùng, hắn chưa chắc đã thắng được, ngay lập tức cắn răng, không để ý tới Hàn Sâm nữa, hắn vọt tới kim đồng hồ đá mà Hàn Sâm vừa đẩy, muốn tranh thủ trước khi cự hùng đến thì thu phục Thiên Chi Thời Chung.
Tốc độ của cự hùng quá chậm, nên trơ mắt nhìn Lữ Huyền Ngư xông về kim đồng hồ đá, mặc dù đoán được hắn định làm gì nhưng đã không cản kịp nữa rồi, nó phát ra từng tiếng gầm thét, một đôi hùng chưởng đánh mạnh về phía Lữ Huyền Ngư, chùm sáng khủng bố màu lam ngay tức khắc bắn về phía hắn.
Đáng tiếc vẫn không kịp, Lữ Huyền Ngư đã sắp lấy được kim đồng hồ đá.
Đột nhiên có một cơn lốc màu bạc đánh tới từ hư không, chỉ trong phút chốc đã vọt tới trước mặt Lữ Huyền Ngư, làm Lữ Huyền Ngư buộc phải tạm bỏ kim đồng hồ đá lại, rút đao chém về phía cơn lốc màu bạc đó.
Một tiếng âm vang lên, ngân quang nổ tung, ánh đao bốn phía, rồi lại một con đại điểu hung mãnh màu bạch bay ra từ trong những ngân quang ấy, đánh giết với Lữ Huyền Ngư.
Vì một màn dây dưa này, chẳng mấy chốc những thú Phá Giới khủng bố khác cũng đã lao đến, tình cảnh trở nên loạn cào cào, tất cả sinh
vật khủng bố điên cuồng đại chiến với nhau, kẻ nào cũng đều muốn
cướp lấy thạch chuông này.
Hàn Sâm thì lại lùi tới nơi xa, hắn nhìn thoáng qua Lữ Huyền Ngư và thú Phá Giới đang đánh nhau túi bụi, thì thào lẩm bẩm: “Đánh đi đánh đi, chết nhiều một người thì ta sẽ thiếu một thủ cạnh tranh, cũng tránh cho Thiên Chi Thời Chung bị bọn họ ăn may tìm thấy trước.”
Nói xong thì hắn xoay người rời đi luôn, hắn đã xác định được, hai thạch chuông bị hắn đẩy được lúc trước ấy không phải Thiên Chi Thời Chung mà hắn muốn tìm.
“Nếu mọi người đều biết kim đồng hồ của Thiên Chi Thời Chung có thể đẩy, mà kim đồng hồ của những thạch chuông khác thì không đẩy được, vậy có nghĩa là Cổ Ma không hề gạt ta, và thực tế thì vấn đề nằm ở trên người ta, tám chín phần mười là do thể chất của ta nên mới đẩy được kim đồng hồ của hai thạch chuông đó.” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ thế, rồi hắn đến chỗ không có người thủ đẩy kim đồng hồ của một thạch chuông, kết quả vẫn giống vài lần trước, hắn có thể đẩy kim đồng hồ đá một cách dễ dàng, hoàn toàn không mất tí sức gì.
“Quả nhiên, đúng là do thể chất của ta rồi, nếu không thì kim đồng hồ của những thạch chuông kia sẽ không đẩy được mới đúng. Nếu thế này thì có chút phiền phức rồi đây, kim đồng hồ của tất cả thạch chuông ta đều đẩy được, vậy thì không thể phân biệt được Thiên Chi Thời Chung rồi.” Trong lòng Hàn Sâm thấy có chút buồn rầu.
Không cam lòng lại thử thêm mấy lần nhưng kết quả vẫn vậy, chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy ý đẩy kim đồng hồ của những kia thạch chuông.
“Đẩy được kim đồng hồ cũng vô dụng, ngược lại còn làm ta không biết phải tìm Thiên Chi Thời Chung bằng cách nào.” Ngoài miệng thì Hàn Sâm vẫn nói như vậy, nhưng hắn vẫn đi thử từng cái một, mong rằng sẽ có phát hiện gì đó.
Hiển nhiên vận khí của hắn cũng không trở nên tốt hơn, suốt dọc đường hắn đã đẩy không biết bao nhiêu kim đồng hồ đá, nhưng vẫn không phát hiện ra được gì.
Một giờ sau, tiếng chuông lại vang lên, bão táp thời gian luân chuyển lại phủ xuống.
Nhưng lần này Hàn Sâm đã chẳng cần lo bản thân sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của bão táp thời gian luân chuyển, hắn thảnh thơi đứng trước một thạch chuông, đang đợi kim đồng hồ bắt đầu xoay tròn.
VùI
Sau khi mười hai thanh chuông vang lên, kim đồng hồ của thạch chuông trước mặt Hàn Sâm xoay tròn giống như quạt điện, đã thế còn là xoay ngược nữa chứ. Nếu sinh vật bình thường đứng ở chỗ này thì e thoáng cái đã thoái hóa thành trứng rồi ấy chứ.
Trong lòng Hàn Sâm chợt nghĩ gì đó, người hắn chợt lóe đáp xuống bên cạnh kim đồng hồ đá, duõi tay ấn lên kim đồng hồ đá.
Kim đồng hồ đá kia bị hắn nhấn một cái thì ngay lập tức ngừng lại, Hàn Sâm chỉ lấy một ngón tay đè lại kim đồng hồ, và rồi kim đồng hồ kia cũng không nhúc nhích nữa.
Nhưng Hàn Sâm vẫn cảm giác được, phía trên kim đồng hồ kia vẫn có lực lượng đảo ngược, chỉ cần hắn buông tay ra là kim đồng hồ kia vẫn sẽ tiếp tục điên cuồng xoay tròn.
“Ta ấn kim đồng hồ như vậy, nếu có người nào dám đi vào thì ta chỉ cần buông kim đồng hồ ra, không cần ta ra tay, sức mạnh thời gian đảo ngược đã giải quyết luôn đối phương rồi. Khống chế kim đồng hồ của những thạch chuông này thì ta sẽ có được trợ giúp rất lớn.” Hàn Sâm nghĩ rồi thì lại cảm thấy năng lực này của bản thân cũng không phải vô dụng hẳn.
Nghĩ tới đây, Hàn Sâm lại chợt nghĩ: “Nếu như khi đồng hồ báo giờ dừng lại đã không thử ra được, vậy thì sao ta không sử dụng phương pháp trái ngược nhỉ. Thử dừng kim đồng hồ đang chuyển động lại, nếu như đó là Thiên Chi Thời Chung thì biết đâu chừng nó sẽ chống lại lực lượng của ta, không muốn bị ta cưỡng chế bắt dừng.”
Nghĩ cái là làm, Hàn Sâm ngó lơ sự tập kích của sức mạnh thời gian, luôn đi thăm dò, cứ gặp phải thạch chuông là thử khống chế kim đồng hồ, để kim đồng hồ dừng chuyển động.
Hết chương 3391.
Bạn cần đăng nhập để bình luận