Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 828: Không Bỏ Qua Thì Như Thế Nào

- Tao giết mày.
Cao thủ Tu La hoàng tộc kia thẹn quá hoá giận, muốn xuất thủ một lần nữa đuổi giết Hàn Sâm.
- Xin các hạ tự trọng.
Bán Thần nhân loại cũng đã như núi lớn bảo vệ ở phía trước người Hàn Sâm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cao thủ Tu La hoàng tộc kia lạnh lùng nói.
- Mấy người cũng dám giết đại biểu của sứ đoàn Tu La hoàng tộc, Tu La tộc chúng ta sẽ không bỏ qua như vậy. . .
Ở đây dù sao cũng là Liên Minh nhân loại, cao thủ nhân loại đông đảo, cao thủ Tu La hoàng tộc thấy tình thế không thể làm gì, một đám lửa giận trong lòng lại không có cách nào phát tiết, mở miệng tức giận chỉ trích.
- Các hạ đừng quên, là mấy người đến Liên Minh cầu nghị hòa, Liên Minh chúng tôi chưa bao giờ nói qua sẽ ngừng chiến, tộc của mấy người không bỏ qua thì như thế nào?
Khí thế trên người Bán Thần nhân loại kia tỏa ra, bá khí vô song lạnh giọng nói ra.
Tu La tộc nhất thời đều cứng lại, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời.
- Hàn Sâm, theo ta trở về tiếp tục yến hội chúc mừng.
Bán Thần nhân loại lôi kéo tay của Hàn Sâm, đi về phía đại sảnh, căn bản không để ý tới những Tu La tộc đó, cũng mặc kệ sắc mặt của bọn họ khó chịu như thế nào.
- Đi, chúng ta đi chúc mừng, hôm nay quả là thống khoái, không ai được chuồng mất đấy.
Đường Chân Lưu quát to một tiếng, lôi kéo Lâm Phong chạy tới đại sảnh.
Cả đám người trẻ tuổi nhân loại cũng đều cười lớn theo vào bên trong đại sảnh, chỉ có Tu La tộc kia tức giận phẩy tay áo bỏ đi, thề tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Đúng vậy, cũng không tệ, đứa nhỏ này, so La Hải Đường năm đó còn ghê gớm hơn, vậy mà không luyện Phi Thiên Kinh của La gia, một đòn Đại Lôi Âm Quyền đã đánh chết Ngọc Già Lam. . . tốt. . . ha ha. . . thật sự là quá tốt. . . ta chỉ muốn biết. . . La Hải Đường kia hiện tại có biểu tình gì. . . người của La gia không học Phi Thiên Kinh. . . ha ha. . . tốt. . . thật sự là quá tốt. . . tốt không gì bằng. . .
Ông lão kia cười ngật ngưỡng, cơ hồ liền nước mắt đều sắp chảy ra.
Trung niên kia nhìn trợn mắt há hốc mồm, y đi theo ông lão này gần bốn mươi năm, đừng nói là điên cuồng bực này, trước kia ngay cả hơi chút mỉm cười đều chưa từng thấy qua.
- Đứa nhỏ này thực sự là vô cùng tốt, Tiểu Trọng, tìm một cơ hội để cho ta đi gặp đứa nhỏ này.
Ông lão kia hồi lâu mới dừng lại không cười nữa, trên mặt lại vẫn mang theo vẻ vui vẻ nói.
- Vâng, lão sư.
Trong lòng Văn Trọng càng ngạc nhiên, vị lão sư này của y những năm này đã rất hiếm khi gặp người, liền rất nhiều hào quý trong Liên Minh đến bái kiến đều đẩy ra khỏi cửa, hôm nay lại chủ động đi gặp người trẻ tuổi này, hơn nữa nghe ý tứ của lão sư, vậy mà không phải là gọi Hàn Sâm kia tới đây, mà là muốn tự mình đi gặp hắn.
Mà La Hải Đường lúc này, ánh mắt lại phức tạp ngồi ở chỗ kia, nhìn chằm chằm vào hình ảnh giả lập đã dừng lại, vẻ mặt biến ảo bất định, sau nửa ngày liền con mắt đều không nháy một cái.
La Lỵ đứng bình tĩnh ở bên cạnh, liền một câu cũng không dám nói, thậm chí ngay cả hô hấp đều tận lực thả nhẹ, sợ quấy rầy La Hải Đường.
La Lỵ đã nhiều năm qua chưa từng thấy La Hải Đường ngẩn người như vậy, lần trước cô thấy La Hải Đường ngẩn người như thế, ngày hôm sau La Hải Đường liền giết vào Tí Hộ Sở Dị Linh, giết bốn ngày bốn đêm, giết tới máu chảy thành sông, rốt cục đoạt được Tí Hộ Sở Dị Linh kia.
- Vì sao không luyện Phi Thiên Kinh ?
Hồi lâu sau, La Hải Đường mới nhổ ra một câu như vậy, nhưng ánh mắt lại vô cùng tối tăm phiền muộn.
- Lão Hàn, làm quá tốt, trước kia tôi chưa từng thật sự khâm phục cậu, nhưng mà lúc này, tôi thật sự đã phục, rót, một chén này tôi mời cậu, tôi cạn trước.
Đường Chân Lưu căn bản không quan tâm tới lễ nghi gì, trực tiếp bưng lên hai cái ly thủy tinh, trực tiếp rót rượu đỏ bên trong vào cùng một chén, bưng một ly đầy đến trước mặt Hàn Sâm, sau đó uống một hơi cạn sạch, hét lớn:
- Thoải mái, từ sau khi đi ra khỏi chiến trường chưa có hôm nào thoải mái giống như hôm nay.
Nếu là ở trên yến hội ngày xưa, hành vi phóng đãng giống như của Đường Chân Lưu, chỉ sợ sớm đã bị người ném ra ngoài, nhưng mà hôm nay những đại nhân vật ở bên trong kia đã mặc kệ y, cho phép y đi vào làm loạn.
Một đám người trẻ tuổi cũng đều vô cùng hưng phấn, vây Hàn Sâm vào giữa mời rượu, rất có ý tứ không rót hắn gục xuống thì tuyệt không dừng tay.
Kỷ Yên Nhiên ở bên cạnh nhìn Hàn Sâm giống như là chúng tinh củng nguyệt bị mọi người vây ở bên trong, trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Hơn phân nửa là vì Hàn Sâm không bị thương, còn có một phần nhỏ là vì mình có được bạn trai ưu tú như vậy, ai không thích người đàn ông của mình là nhân vật anh hùng chứ.
Mặc dù Kỷ Yên Nhiên ở phương diện này nhìn rất nhạt, nhưng cũng có chút chờ đợi của thiếu nữ, lúc này lại có một chút vui sướng do mộng tưởng trở thành sự thật.
Hàn Sâm vốn không phải là người am hiểu uống rượu, bị rót đã sắp không chịu được, chỉ cảm thấy đầu nặng gốc nhẹ, trong dạ dày khó chịu muốn chết.
Thật vất vả mới giết ra khỏi trùng vây, chuẩn bị tìm một chỗ tránh một chút, nhưng mà ai ngờ Lâm Phong chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt hắn, trong tay còn giơ lên một chén rượu, cười tủm tỉm nói:
- Chén này, tôi mời cậu.
Hàn Sâm nhìn Lâm Phong ở phía trước mặt trong ba giây, sau đó oa một tiếng nôn ra đầy người Lâm Phong.
Đường Chân Lưu theo tới ở đằng sau đều nhìn tới ngây người, y từ trước tới nay chưa từng thấy qua Lâm Phong chật vật như vậy, mặc dù là trong nháy mắt sinh tử ở trên chiến trường, Lâm Phong cũng chưa từng chật vật giống như hôm nay.
Người truy cầu hoàn mỹ giống như Lâm Phong, liền bạn gái của y đến nhà đều bị quy định nhất định phải đổi giày cởi áo khoác, hơn nữa tuyệt đối không thể đụng vào đồ dùng tư nhân của y.
Lâm Phong đã từng có một cô bạn gái, cũng chỉ là bởi vì không cẩn thận ngồi ở bên trên áo sơ mi y đang đặt ở trên giường, mà bị Lâm Phong trực tiếp chia tay vứt bỏ, liền nhìn đều không nhìn thêm một cái.
Hiện tại Lâm Phong lại bị Hàn Sâm nôn ra đầy người, chuyện này quả thực để cho Đường Chân Lưu không có cách nào tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
- Lão Lâm sẽ không dốc sức liều mạng với lão Hàn chứ? Bọn họ đánh nhau thì mình nên giúp ai đây? Được rồi, hai tên đều là đồ biến thái, thần tiên đánh nhau sao mình có thể quản được.
Đường Chân Lưu vừa nghĩ trong lòng vừa liếc trộm bên kia, đồng thời trong lòng âm thầm hô hào:
- Đánh. . . mau đánh a. . . đánh hắn. . .
Mắt thấy rốt cục Lâm Phong đã chuyển động, vươn bàn tay tới phía Hàn Sâm, Đường Chân Lưu lập tức càng thêm kích động:
- Sắp đánh rồi. . . sắp đánh rồi. . .
Thế nhưng mà một màn kế tiếp, lại để cho Đường Chân Lưu thấy choáng váng, tròng mắt đều sắp trợn lồi ra.
Lâm Phong thò tay cũng không hề đánh Hàn Sâm, chỉ là bỏ áo khoác bị làm bẩn ở một bên, ngược lại còn đỡ Hàn Sâm lung la lung lay sắp té ngã, vịn Hàn Sâm đi tới phòng trọ bên kia.
- CMN, nhất định là mắt mình bị hoa rồi? Kia tuyệt đối không thể nào là Lâm Phong, lần trước mình uống rượu say ở nhà y, tên hỗn đản kia trực tiếp đem mình ném ra ngoài cửa ngủ cả đêm. . . tiểu tử Hàn Sâm kia nôn ra đầy người y. . . y còn đỡ hắn đi vào phòng. . . đó tuyệt đối không phải là lão Lâm. . .
Đường Chân Lưu lấy tay không ngừng dụi mắt, nhưng thấy thế nào thì người kia vẫn là Lâm Phong.
Mặc dù không có tường thuật trực tiếp, người bình thường đều không xem được trận chiến này, nhưng mà tin tức Hàn Sâm chiến một trận với Ngọc Già Lam vẫn truyền ra ngoài, đưa tới oanh động rất lớn ở trong Liên Minh.
Chuyện Hàn Sâm đấm một nhát miểu sát Tu La hoàng tộc Ngọc Già Lam, còn ép cao thủ Tu La hoàng tộc thổ huyết bị truyền ra vô cùng kì diệu, cái tên Hàn Sâm này cũng lần thứ nhất được toàn bộ Liên Minh biết rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận