Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3053. Huyết Mị Linh

“Bổn thiếu gia muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là thứ gì” Âu Dương Thu Sơn hừ lạnh một tiếng, đôi cánh sau lưng vỗ võ, muốn mượn sức gió để bay qua.
Ninh Tịnh đột nhiên ngăn cản hắn lại, nàng trầm giọng nói: “Trước tiên nhìn cho rõ đã rồi nói tiếp, sợ rằng trong Vạn Cổ Đại Thần sơn có rất nhiều chủng gen hung ác, nói không chừng chúng ta gặp phải một thứ kinh khủng rồi, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.”
“Huyết Mị Linh… Nhất định là chúng ta gặp phải Huyết Mị Linh rồi… Một trong những phu tử dưới quyền Triệu Tước Gia kêu lên.
Một cuộc hành động lớn như vậy, chắc chắn không chỉ có một phu tử là Dương phu tử, Triệu Tước Gia cũng có hai phu tử ở dưới trướng, lúc này vị phu tử có vẻ mặt hoảng sợ, lên tiếng nói chuyện có biệt danh là Lý Tam Nhãn.
Hắn họ Lý, nguyên nhân hắn có cái biệt danh Tam Nhãn này là vì hắn có một vết sẹo ở giữa hai lông mày, trông giống như một con mắt nhắm lại dựng đứng.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là, ngoài việc hắn có thể nhìn địa mạch, hắn còn có ánh mắt vô cùng sắc bén đối với trứng gen và chủng gen, chỉ cần nhìn ngoại hình của trứng gen là có thể đoán được chủng gen bên trong là chủng loại gì, vậy nên mới có cái biệt danh Lý Tam Nhãn này.
Triệu Tước Gia nghe thấy ba chữ Huyết Mị Linh đó thì đột nhiên biến sắc, vẻ hiền hậu trên mặt đã sớm biến mất không còn lại chút gì, hắn nhìn chằm chằm Lý Tam Nhãn hỏi: “Tam Nhãn, ngươi chắc chắn đó chính là Huyết Mị Linh sao?”
Lý Tam Nhãn run rẩy nói: “Sẽ không sai đâu, chắc chắn là Huyết Mị Linh, trước kia ta đã từng nghe nói đến việc bên trong Vạn Cổ Đại Thần sơn có Huyết Mị Linh, bây giờ bộ da của lão Cửu đang treo ở đó, ngoài Huyết Mị Linh có thể hút máu thịt, xương tủy thì còn chủng gen nào có cách giết người như vậy nữa chứ?”
Rõ ràng đám người Ninh Tịnh và Hàn Sâm đều cũng không biết Huyết Mị Linh là chủng gen như thế nào, lập tức lên tiếng hỏi: “Lý phu tử, ngươi nói rõ ra đi, Huyết Mị Linh là chủng gen có cấp bậc và thuộc tính như thế nào?”
Lý Tam Nhãn đáp lại với ánh mắt phức tạp: “Ninh tiểu thư, đế quốc Đại Tần ta có một tên sát thủ nổi tiếng tên là Mạc Ly, có lẽ ngươi đã từng nghe nói đến rồi chứ?”
Ninh Tịnh gật đầu: “Mạc Ly là một đại anh hùng, đại hào kiệt nổi tiếng của Tần quốc ta, năm đó tam đại đế quốc Sở, Ngụy, Hàn muốn liên thủ công phạt đế quốc Đại Tần ta, tình thế bấp bênh nguy hiểm, sát thủ Mạc Ly của Sở quốc đã một mình một kiếm ám sát Ngụy Vương, hoàn thành nhiệm vụ rồi bỏ mình, khiến cho liên quân của ba nước tan rã. Cho đến mười mấy năm sau mới biết, Mạc Ly đó thật ra là người của đế quốc Đại Tần, đã giả mạo làm sát thủ của Sở quốc để ám sát Ngụy vương, giải mối nguy bị lật đổ cho đế quốc Đại Tần ta, đồng thời nhận lấy ô danh mười mấy năm, là anh hùng phi thường của Tần quốc ta.”
Lý Tam Nhãn gật đầu nói: “Tương truyền Mạc Ly có ba chủng gen, nổi tiếng nhất là Độc Thiên Giao đã chấn động thiên hạ vì ám sát Ngụy vương, người đời đều biết đến tên của nó, nhưng thật ra có rất ít người biết, ban đầu Mạc Ly lần lượt hợp thể cùng với ba chủng gen mới có thể thành công ám sát Ngụy vương, một trong những con đó chính là Huyết Mị Linh.”
“Lại còn có chuyện này sao? Rốt cuộc con Huyết Mị Linh này là chủng gen cấp bậc gì, có năng lực như thế nào?” Âu Dương Thu Sơn cũng có chút giật mình hỏi.
Ai ngờ Lý Tam Nhãn lại lắc đầu, trên mặt hắn tràn ngập vẻ sợ hãi: “Không có ai biết Huyết Mị Linh có năng lực như thế nào, bởi vì ngoài Mạc Ly, trên đời này không còn ai có Huyết Mị Linh, nhưng mà theo như truyền thuyết, địa mạch nơi Huyết Mị Linh được sinh ra nằm dưới đống hoang tàn của một thành trì. Trong một đêm hàng nghìn vạn người ở thành trị đó đều bị tàn sát hết, da người treo ở khắp thành, máu chảy thành sông, nhưng không có ai biết được nguyên nhân. Sau đó lại phát hiện có một địa mạch ở dưới thành phố bỏ hoang, mà trứng gen được sinh ra và nuôi dưỡng trong đó chính là Huyết Mị Linh.”
Nghe đến đó, Ninh Tịnh cũng biến sắc: “Chẳng nhẽ thành phố bỏ hoang mà Lý phu tử nhắc đến chính là Bán Thiên thành?”
“Đúng vậy, chính là Bán Thiên thành.” Lý Tam Nhãn khẽ gật đầu.
Ninh Tịnh nhìn lướt qua rừng núi rậm tạp giống như hang động đen tối, vẻ mặt nàng lại càng trở nên ngưng trọng hơn: “Ta cũng chỉ được nghe nói qua về chuyện của Bán Thiên thành, chỉ nghe nói có một chủng gen hung ác ở đó quấy phá, nhưng không biết đó lại là Huyết Mị Linh.”
“Hu… Hu…” Giống như đang đáp lại lời nói của Ninh Tịnh, trong rừng núi lại truyền đến tiếng kêu giống như tiếng trẻ sơ sinh khóc, như thể vừa khóc vừa cười, nghe thấy mà rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Nếu quả thật là Huyết Mị Linh, thì e chuyến này chúng ta lành ít dữ nhiều, Huyết Mị Linh hung dữ tàn ác bậc nhất, nếu kinh động đến nóthì chắc chắn sẽ bị đuổi cùng giết tận, cho dù bây giờ chúng ta có chạy ra khỏi Vạn Cổ Đại Thần sơn thì có lẽ nó cũng sẽ không buông tha cho chúng ta” Lúc nói chuyện, Lý Tam Nhãn nhìn thoáng qua Âu Dương Thu Sơn.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ cái nhìn này của Lý Tam Nhãn, là tên Âu Dương Thu Sơn đó đắc tội với Huyết Mị Linh, nếu như giao nộp hắn ra thì mọi người còn có một chút cơ hội sống sót.
Ngoài Âu Dương Thu Sơn lúc này còn chưa hiểu rõ tình huống, thì trong lòng những người khác đều rõ như gương, sắc mặt Ninh Tịnh khẽ thay đổi, nàng quả quyết nói: “Chưa nói đến việc chúng ta vẫn còn chưa thể xác định được đó có phải là Huyết Mị Linh hay không, cho dù là đúng, chẳng nhẽ vì một con Huyết Mị Linh mà chúng ta lại chùn bước, không đi thần mạch tàng linh nữa sao?”
Ninh Tịnh vừa nói như thế, lập tức Triệu Tước Gia có hơi do dự.
Ninh Tịnh muốn bảo vệ Âu Dương Thu Sơn, điều này tất cả mọi người đều nhìn ra được.
Nhưng những lời nàng nói cũng có lý, bọn họ đều trải qua cuộc sống đầu đao liếm máu, chẳng nhẽ giờ lại chỉ vì một chủng gen là Huyết Mị Linh rồi cứ rút lui như vậy sao?
Nếu như muốn tiếp tục đi tới đích, có Phong Dực Xà của Âu Dương Thu Sơn rõ ràng là một sự trợ giúp vô cùng lớn.
Triệu Tước Gia khẽ mỉm cười, hắn chắp tay hành lễ với Âu Dương Thu Sơn và nói: “Thu Sơn thiếu gia, ở đây thực lực của ngươi là cao nhất, bọn ta cũng sẽ hành động theo ngươi, ngươi có muốn tiếp tục đi tới đích không?”
Dù sao Âu Dương Thu Sơn cũng còn quá nhỏ tuổi, lại là thiếu niên đắc chí, kinh nghiệm thật sự quá ít, hắn vốn không hiểu đạo lý lòng người hiểm ác, còn tưởng rằng mọi người đều rất ỷ lại vào hắn, lại không biết Triệu Tước Gia vốn muốn để hắn làm bia đỡ đạn mà thôi.
Nhìn thấy đám người Triệu Tước Gia cực kỳ cung kính với hắn, giống như đang nương tựa vào bức tường thành, hắn nói: “Lúc đầu chúng ta đến đây để săn giết chủng gen, sao có thể bị một chủng gen dọa lui được chứ, bổn thiếu gia đi trước mở đường, bảo vệ an toàn cho tất cả các vị.”
Mọi người lại tâng bốc một trận, tấng bốc vị thiếu gia chưa từng trải sự đời này lên tận trời, đám người Hàn Sâm nhìn rồi đều cười khổ, còn Âu Dương Thu Sơn vẫn dương dương tự đắc mà không hay biết gì.
Ninh Tịnh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại không nói thêm.
Tai họa này là do Âu Dương Thu Sơn gây ra, nếu như cố bảo vệ hắn thì sợ là sẽ chọc giận nhiều người, đến lúc đó lòng người tan rã, tiếp tục chuyến đi này, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Lúc Ninh Tịnh đang suy nghĩ phải giải quyết chuyện này như thế nào, thì lại nghe thấy tiếng kêu quái dị truyền đến từ trong rừng núi, như xa mà như gần, làm cho người nghe thấy ớn lạnh.
Âu Dương Thu Sơn không nói hai lời, hắn ỷ có Phong Dực Xà trong người, thân hình di chuyển như gió, trong phút chốc đã xông ào vào trong rừng núi, rõ ràng là đi tìm con chủng gen kia.
Ninh Tịnh cắn răng, nàng cũng vọt vào trong núi rừng, nhưng trong lòng thì đang than vãn: “Sớm biết Âu Dương Thu Sơn ngây thơ như vậy thì ta không nên đồng ý với gia chủ của Âu Dương gia dẫn hắn đến đây.”
“AI” Ninh Tịnh còn chưa xông vào rừng núi thì đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, trong lòng nàng lộp bộp, tiếng kêu thảm thiết đó là giọng của Âu Dương Thu Sơn.
Hết chương 3053.
Bạn cần đăng nhập để bình luận