Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2324. Hoàng tử phi

Khi bước đến quảng trường, Hàn Sâm và Bảo Nhi cùng mở to mắt nhìn, chỉ thấy vốn phải là một quảng trường trong đại dương hết sức xinh đẹp, hiện tại lại chỉ toàn rác rưởi. Đáng sợ hơn chính là ở đó có rất nhiều đầu lâu chất đống với nhau, nhìn qua cũng biết chúng đến từ những chủng tộc khác nhau, chất cao như núi tại quảng trường, máu me đọng lại nhuộm nơi đây thành một màu đỏ thấm.
Nhưng trên quảng trường chỉ thấy đầu lâu mà không nhìn ra thi thể.
“Chắc nơi này không chỉ còn một sinh vật sống là Ly Ly đâu nhỉ?” Hàn Sâm thầm ngạc nhiên.
Băng qua quảng trường không bao xa là tới một cung điện, thoạt nhìn rất xa hoa xinh đẹp. Nơi này nhìn thoáng qua khá sạch sẽ, hơn nữa trước cổng cung điện còn có ky sĩ đứng canh.
“Chỉ mình Ly Ly là tốt biết mấy!” Hàn Sâm thầm thở dài trong lòng.
Ly Ly đi trước dẫn đường, Hàn Sâm theo sau nàng. Khi đến trước cổng cung điện, hai thủ vệ canh cửa đột nhiên chĩa đầu thanh vũ khí dài của hai người vào nhau, chặn Ly Ly và Hàn Sâm đang đến.
“Hai vị đại nhân, phiền hai vị thông báo đến hoàng tử phi rằng hoàng
tử điện hạ đã về. “Hoàng tử điện hạ? Hoàng tử điện hạ đâu?” Một hộ vệ hừ lạnh.
Hàn Sâm chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Cho dù Bạch Dịch biến thành dáng vẻ của Hàn Sâm làm những hộ vệ kia không nhận ra hắn thì cũng không thể ăn nói với hắn bằng giọng điệu này mới phải? Khi nhắc đến từ “hoàng tử”, trong giọng điệu của họ không hề có ý tôn kính.
Trong lúc Hàn Sâm suy tư, Ly Ly đã giải thích bằng cách trình bày chuyện Hàn Sâm sử dụng Vạn Bản Quy Nguyên.
“Các ngươi đứng chờ ở đây.” Sau khi nghe xong chuyện, hộ vệ kia dò xét Hàn Sâm từ đầu đến chân rồi đi vào trong cung điện.
Trong lòng Hàn Sâm càng cảm thấy kỳ lạ, hai người hộ vệ này đã biết hắn là Bạch Dịch mà vẫn đối xử với hắn như vậy, có gì đó sai sai ở đây.
Hai hộ vệ kia là người của tộc Hải Yêu. Theo lý thuyết, Bạch Dịch là con của Thánh Nữ tộc Hải Yêu, dù hắn không nhìn vào thân phận hoàng tử của hắn chứ cũng không có lý nào đối xử với hắn như thế.
Hàn Sâm không biết rõ chuyện gì đang xảy ra lúc này, chỉ có thể lặng lẽ làm thinh, định tình hiểu chút tình hình trước mắt rồi tính sau.
“Hoàng tử điện hạ, ngài đừng tức giận. Dạo gần đây tâm trạng của hoàng tử phi không tốt lắm, trước mắt ngài hãy nhịn đi đã… Hãy nhịn một chút…” Ly Ly hơi lo lắng, an ủi Hàn Sâm.
Đột nhiên, trong lòng Hàn Sâm nảy ra một suy nghĩ, chẳng nói chẳng rằng, thẳng tay tát một cú lên mặt tên hộ vệ nọ. Sức mạnh do Hoàng Thể Bản Nguyên Thuỷ ngưng tụ ra tức thì đánh bay hộ vệ canh cửa ra ngoài, đâm vào cột cung điện. Hắn lập tức hộc máu tươi, vùng vẫy mấy lần vẫn không thể bò dậy.
Hàn Sâm không nói gì, mặt mũi u ám, đi vào bên trong.
Mặt Ly Ly xám ngoét, vội vàng đuổi theo lải nhải với Hàn Sâm: “Hoàng tử điện hạ… Ngài như vậy là không được đâu… Sẽ chọc cho hoàng tử phi nổi giận mất…
Hàn Sâm võ vào Huyết Kỳ Lân bên người, lạnh lùng đáp lại Ly Ly: “Bây giờ không như xưa đâu, nàng ta tức giận thì ăn được ai chứ, ngươi bớt nói mấy câu vô ích đi, còn không mau thu dọn các thứ.”
Ly Ly khúm núm nghe lời, nàng chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền ra từ trong cung điện: “Một con dị chủng Bán Bộ Thần Hóa cho ngươi nhiều dũng khí vậy sao?”
Hàn Sâm nheo mắt nhìn qua, thấy một bóng dáng đi ra từ trong cung điện.
Ấy là một cô gái mặc trang phục cung đình, giống như Ly Ly, nàng ta cũng có mái tóc màu xanh, mắt xanh, vành tai màu xanh trông như vây cá.
Nhưng nửa thân dưới của nàng không phải đuôi cá mà là một đôi chân ngọc ngà thon dài thẳng tắp, bởi vì đôi chân chiếm tỷ lệ lớn nên trông nàng đặc biệt cao. Hơn nữa vẻ mặt lãnh đạm và cặp mắt thờ ơ kia còn mang lại cảm giác nàng ta đang đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.
“Chưa bàn đến dũng khí, chỉ là ta không muốn về nhà mình mà còn phải thông báo với kẻ khác.” Hàn Sâm hờ hững nói.
Cô gái kia rất đỗi xinh đẹp, ngũ quan như được vẽ ra, song vẻ mặt lại lạnh lùng đáng sợ. Nàng liếc mắt nhìn Hàn Sâm, nói với giọng miệt thị: “Đường đường là huyết mạch của Thánh Nữ, vậy mà đối phó với một Công Tước cũng phải sử dụng Vạn Bản Quy Nguyên, ngươi còn mặt mũi nói với ta mấy lời này?”
“Chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi.” Hàn Sâm cáu kỉnh đáp.
“Ta cũng không có tâm trạng quan tâm chuyện của ngươi. Nhưng đây là lần cuối cùng, ngươi dám động vào người của ta dù chỉ một chút thì chắc ngươi cũng biết rõ hậu quả nhỉ.” Dứt lời, cô gái kia không thèm đoái hoài đến Hàn Sâm nữa, sai người đưa hộ vệ Hải Yêu bị Hàn Sâm đánh bị thương đi chữa trị, còn nàng lại trở về bên trong cung.
Những tên Hải Yêu khiêng hộ vệ Hải Yêu đi, nhìn Hàn Sâm bằng ánh mắt chứa đựng sự phân nộ và khinh miệt, không có lấy một chút kính trọng đáng lẽ phải dành cho một vị hoàng tử và chủ nhân mình.
“Xem ra gã Bạch Dịch này sống cũng khổ lắm đây. Hoàng tử phi của hắn có lai lịch như thế nào? Nhìn qua cũng biết không tâm thường.” Hàn Sâm nghĩ bụng.
Đến lúc hoàng tử phi trở về trong cung, Ly Ly mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói với Hàn Sâm: “Hoàng tử điện hạ, chúng ta đi nhanh đi, đừng chọc cho hoàng tử phi mất hứng.”
Hàn Sâm hừ lạnh một hơi, lúc này mới theo Ly Ly tiến về đằng trước.
Hơi khác với suy nghĩ ban đầu của Hàn Sâm. Hàn Sâm vốn tưởng dù sao Bạch Dịch cũng là một hoàng tử, nơi này là địa bàn của hắn đương nhiên hắn phải sống trong cung điện hoa lệ nhất.
Nhưng ai ngờ Ly Ly lại dẫn hắn đi vào tử cửa hông, sau đó lượn một vòng, đi tới hoa viên ở đằng sau, rồi đưa Hàn Sâm tới một tòa nhà nhỏ trong hoa viên.
Hàn Sâm thầm nhíu mày. Nếu không phải hắn đã dùng Động Huyền Khí Tràng quan sát Ly Ly, biết Ly Ly không hề diễn trò, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ đây có phải là một cái bẫy để thăm dò hắn hay không. Nào có hoàng tử nào sống ngay trên đất của mình tại một chỗ như vậy?
Ly Ly đẩy cửa đi vào, vừa sắp xếp đồ đạc bên trong tòa nhà nhỏ vừa nói: “Hoàng tử điện hạ, ngài hãy đi nghỉ ngơi trước đã, ta thu dọn xong ngay đây.”
Hàn Sâm thấy tòa nhà nhỏ này bình thường chắc vẫn có người quét tước, cũng sạch sẽ lắm rồi, bèn phất tay với Ly Ly: “Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn đồng hóa cơ thể này, tạm thời không có việc gì thì đừng quấy rầy ta, nếu có việc ta sẽ gọi ngươi ngay.”
“Vâng, hoàng tử đại nhân.” Ly Ly đáp một tiếng, lui ra khỏi tòa nhà nhỏ, đóng cửa từ bên ngoài rồi mới đi hẳn.
Lúc này, hoàng tử phi đang đứng trên lầu trong cung điện, nhìn về phía †òa nhà nhỏ trong hoa viên.
“Thánh Nữ điện hạ, Bạch Dịch sử dụng thuật Vạn Bản Quy Nguyên thật ư?” Một Hải Yêu già nua đứng sau lưng hoàng tử phi hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
“Chắc không nhầm đâu, trên người hắn có khí tức đặc biệt sau khi sử dụng thuật Vạn Bản Quy Nguyên. Vả lại Hoàng Thể Bản Nguyên Thủy và Lĩnh Vực hệ Thủy của hắn không có gì sai, nhưng mà…” Nói tới đây, hoàng tử phi bỗng hơi khựng lại.
“Nhưng cái gì?” Lão Hải Yêu lại hỏi.
“Lần này hắn dám chống đối ta, không biết là có chỗ dựa gì?” Hoàng tử phi cau mày đáp.
Lão Hả Yêu ho nhẹ, nói: “Con dị chủng kia thoạt nhìn cũng có lai lịch, không phải vật phàm tục bình thường. Bây giờ hắn đã thu nạp được nó, xem như đã nhận được một sự trợ giúp lớn, có lẽ thu hoạch của hắn không ít đâu, chắc hẳn không chỉ có thế. Nhưng cho dù hắn lấy được chút lợi ích thì việc hắn dùng Vạn Bản Quy Nguyên để dung hợp với cơ thể kia cũng là việc lợi bất cập hại. Sau này cơ hội được thánh khí công nhận sẽ càng thêm xa vời. Đây là một chuyện tốt với Thánh Nữ điện hạ ngài.”
Hết chương 2324.
Bạn cần đăng nhập để bình luận