Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1962. Trấn Thiên Cung

Hàn Sâm không còn lựa chọn khác ngoài việc đến Trấn Thiên Cung, chỉ có thể dặn dò đám Tà Tình Đế một tiếng, để bọn họ ở tinh cầu Nhật Thực phát triển trước, chờ hắn trở về mới thảo luận chuyện sau này.
Hàn Sâm không lo lắng về đám Tà Tình Đế lắm, chỉ cần thân phận của hắn vẫn chưa bị vạch trần, Isa nhất định sẽ che chở cho tinh cầu Nhật Thực, không ai có thể động đến mấy người Tà Tình Đế.
Bây giờ, điều Hàn Sâm sợ nhất chính là mình ở Trấn Thiên Cung bị nhìn thấu lai lịch, đến lúc đó có thể sẽ gặp phải rắc rối.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tà Tình Đế đã phái phi thuyền bí mật đưa Hàn Sâm đến Trấn Thiên Cung.
Bởi vì quy tắc trong Trấn Thiên Cung rất nhiều, không phải đệ tử Trấn Thiên Cung đều không có tư cánh tiến vào Trấn Thiên Cung.
Bản thân Hàn Sâm cũng nhờ có lIsa mới có thể không cần lấy thân phận đệ tử Trấn Thiên Cung mà vẫn tiến vào đó tu hành, đương nhiên không thể dắt theo người khác được.
Vì lẽ đó trên đường đi, Hàn Sâm rất buồn chán nhìn Phao Phao ở bên cạnh hắn nhảy tới nhảy lui, nhóc này rất lạc quan, không hề lo lắng chút nào.
Ngoại trừ Phao Phao là thể kí sinh, ngay cả Tiểu Thấu Minh Hàn Sâm cũng phải để lại tinh cầu Nhật Thực. Nếu như đưa vào Trấn Thiên Cung mà không được phép, bị phát hiện thì chỉ có con đường chết.
Có cường giả Thần Hóa tọa trấn, Hàn Sâm cũng không dám làm bừa.
Khoảng cách giữa Trấn Thiên Cung và Nguyệt Chỉ Hiệp rất xa, sau mấy lần nhảy qua hố sâu, phải mất gần một tháng mới đến được Trấn Thiên Cung.
Bản thân Trấn Thiên Cung là một không gian dị chủng cực lớn, phi thuyền Isa phái tới vốn không có tư cách tiến vào Trấn Thiên Cung, dừng lại ở một tinh cầu bên ngoài Trấn Thiên Cung, sau đó báo cáo lai lịch của bọn họ, đệ tử của Trấn Thiên Cung mới phái phi thuyền đưa Hàn Sâm vào Trấn Thiên Cung.
Sau khi Hàn Sâm tiến vào Trấn Thiên Cung, nhìn thấy từng hòn đảo lơ lửng cao vút trên bầu trời, trên dưới đều là bầu trời bô hạn, toàn bộ Trấn Thiên Cung chính là một quần đảo thiên không, nhưng những hòn đảo lơ lửng đó nối tiếp nhau đến tận chân trời, không biết đến cùng có bao nhiêu đảo.
Trấn Thiên Cung chắc đã có sắp xếp trước, Hàn Sâm mới vừa tiến vào Trấn Thiên Cung đã nhìn thấy một chàng trai cưỡi một con chim lớn trắng như tuyết bay đến, đáp xuống ngay trước mặt hắn.
“Các hạ là Hàn Sâm phải không?” Chàng trai lịch sự chào hỏi, trông cực kỳ thanh tú, tuổi chỉ chừng hai mươi, trên trán có một vết máu.
Lúc đầu Hàn Sâm còn tưởng đó là một vết thương nhỏ, nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là một con mắt thẳng đứng.
“Ta là Hàn Sâm, xưng hô với các hạ thế nào?” Hàn Sâm lịch sự đáp lại.
“Tại hạ Thiên Vũ Hạc, là đệ tử của Thập Tịch Trưởng Lão, theo lệnh của cung chủ đến đây, dẫn ngươi đến Thiên Lộ.” Chàng trai gật đầu đáp.
“Thiên Lộ? Không phải đi Trấn Thiên Cung sao?” Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
Thiên Vũ Hạc thong thả nói: “Thế hệ cung chủ đầu tiên đã đặt ra quy định, không phải đệ tử của bổn tộc vào Trấn Thiên Cung đều phải một mình đi qua Thiên Lộ, nếu như không đi qua Thiên Lộ thì có là đời sau của đại năng Thần Hóa cũng chỉ có thể cự tuyệt ngoài cung, mong các hạ thứ lỗi”
“Đã như vậy, mời Thiên Vũ huynh dẫn đường.” Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ.
Hắn vốn không muốn bước vào Trấn Thiên Cung, nếu Trấn Thiên Cung có một quy củ như thế, đợi lát nữa khi đi qua Thiên Lộ, hắn sẽ cố ý không đi qua, vậy chẳng phải có thể dẹp đường hồi phủ rồi sao.
“Xin mời.” Thiên Vũ Hạc làm động tác mời, con chim trắng tuyết như có linh tính hạ người xuống.
Hàn Sâm đi đến trên lưng chim lớn, Thiên Vũ Hạc nhẹ giọng nói một câu, chim lớn màu trắng tuyết lập tức giương cánh bay lên, bay đến hòn đảo lơ lửng gần họ nhất.
Hàn Sâm thừa dịp lúc chim lớn bay về phía Đảo Huyền Không, hỏi thăm Thiên Vũ Hạc về tình huống của Thiên Lộ.
Có vô số đảo lơ lửng trong Trấn Thiên Cung, ngay cả đệ tử của Trấn Thiên Cung sợ rằng cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu hòn đảo lơ lửng, nhưng nói đến hòn đảo nổi tiếng nhất thì không phải là đảo chính Trấn Thiên Cung nơi Cung Chủ Trấn Thiên Cung trú ngụ mà là hòn “Đảo Thiên Môn” đầu tiên khi mới nhập môn.
Đảo Thiên Môn không lớn, nơi dài nhất chỉ hơn một ngàn mét, nơi rộng nhất chỉ có mười mấy mét, toàn bộ phía trên Đảo Thiên Môn chỉ có một sơn môn và một thềm đá.
Bất kì ai tới Trấn Thiên Cung, cho dù là cường giả cấp Thần Hóa, cũng chỉ có thể đi vào từ cửa đó, giãm lên thêm đá mà đi, nếu không sẽ bị Trấn Thiên Cung coi là kẻ địch.
Bản thân Đảo Thiên Môn cũng không có gì đặc biệt, dù là sơn môn hay bậc thang đá cũng chỉ là vật bình thường, trên hết đó là một loại biểu tượng về tinh thần.
Nhưng sau khi đi đến bậc đá cuối cùng của đảo Thiên Môn mới là Thiên Lộ chân chính.
Vị trí các bậc thang trong Thiên Môn cách xa hòn đảo chính Trấn Thiên Cung, giữa hai hòn đảo có một Hồ Lô Đằng hùng vĩ như rồng liên kết lại, cái gọi là Thiên Lộ cũng chính là Hồ Lô Đằng này.
Muốn bước vào cổng Trấn Thiên Cung, chắc chắn phải từ phía trên Hồ Lô Đằng đi đến đảo chính Trấn Thiên Cung, nếu như ngã xuống trên đường, vậy thì chắc chắn không có tư cách tiến vào Trấn Thiên Cung.
“Thiên Vũ huynh, Hồ Lô Đằng kia có gì thần bí sao?” Hàn Sâm từ xa đã nhìn thấy Đảo Thiên Môn, không nhịn được hiếu kỳ hỏi một câu.
Thiên Vũ Hạc mỉm cười đáp: “Hàn huynh không cần căng thẳng, đi Thiên Lộ cũng không cần dùng sức mạnh, nếu như có cơ duyên, ngay cả khi là một sinh vật bình thường không ngưng tụ ra chiến giáp gen cũng có thể đi qua Thiên Lộ đến đảo chính Trấn Thiên Cung. Hàn huynh là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, tất nhiên phúc duyên thâm hậu, nếu không bất ngờ gì xảy ra đương nhiên sẽ đến đảo chính Trấn Thiên Cung.”
Hàn Sâm còn muốn thăm dò thêm chút nữa nhưng chim lớn màu trắng tuyết đã bay đến phía trước Đảo Thiên Môn, khép đôi cánh lại hạ xuống trước một sơn môn điêu khắc bằng đá.
“Mời Hàn huynh.” Thiên Vũ Hạc làm một động tác mời.
Hàn Sâm đành phải trèo xuống lưng chim lớn, giãm lên bệ đá phía trước sơn môn. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mấy vạn bậc thang đá kéo dài về phía bầu trời, ở cuối bậc thang đá, nhưng có một dàn Hồ Lô Đằng màu xanh lục giống như cự long nhập vào trong mây, tựa thần long cuốn mây khó thấy được hình dạng thật.
Trên dây leo của Hồ Lô Đằng có thể nhìn thấy những hồ lô to nhỏ màu xanh không biết bao nhiêu mà kể, lớn thì như tòa nhà, nhỏ thì chỉ bằng đầu ngón tay, tất cả đều màu xanh đậm.
Sau khi Hàn Sâm nói cảm ơn với Thiên Vũ Hạc bèn vượt qua sơn môn, bước lên bậc đá đi thẳng về phía Hồ Lô Đằng.
Quả nhiên giống như Thiên Vũ Hạc nói, bậc thang đá cũng không có gì kỳ lạ. Không lâu sau Hàn Sâm đã đi đến cuối thêm đá, Hồ Lô Đằng khổng lồ kia gần ngay trước mắt trông càng thêm đồ sộ, độ rộng của nhánh dây leo chính để đua ngựa cũng không có vấn đề gì.
“Đường dây hồ lô thế này làm sao có thể vô duyên vô cớ ngã xuống được? Chắc chắn phải có gì lạ trong đó, chỉ là Thiên Vũ Hạc kia không chịu nói cho ta.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn sử dụng Động Huyền Khí Tràng quan sát một lúc, chỉ cảm thấy khí cơ của trên Hồ Lô Đằng giống như thủy triều phun trào, còn hùng vĩ hơn cả cấp bậc Vương Giả của Tịnh Hải Vương.
Trong lòng Hàn Sâm không khỏi kinh ngạc: “Lẽ nào Hồ Lô Đằng còn khủng bố hơn cả chân long này đã vượt qua tồn tại của cấp Vương rồi?”
“Mặc kệ nó là cái gì, dù sao ta cũng không có ý định tới, nếu như có gì
đó kỳ lạ thật, ngã xuống cũng tốt.” Hàn Sâm ôm niềm tin tất thua bước lên đường Hồ Lô Đằng.
Hết chương 1962.
Bạn cần đăng nhập để bình luận