Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3285. Chiếm đoạt linh

“Âm!”
Kiếm quang vỡ vụn, máu tươi nổ tung, sau đợi tất cả mọi thứ tiêu tán thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Hàn Sâm và chị em nhà họ Triệu đâu.
Nhiều sinh vật khủng bố ở Tam Thập Tam Thiên đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ một kiếm của Tần Tu mà đã có sức mạnh khủng khiếp như vậy thì sao có thể không khiến người khác sợ hãi được chứ.
Dẫu sao Hàn Sâm cũng là người có thể đánh bại Táng Đạo Thiên, nhưng hắn lại chẳng thể ngăn cản nổi một kiếm quang của Tần Tu, điều này khiến sắc mặt của Táng Đạo Thiên và các thành viên thuộc hội Thần Loạn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trong tháp cổ, ánh mắt của Tần Tu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ người này lại có thể đánh nát kiếm quang, thật thú vị, xem ra áo giáp Hắc Tinh lựa chọn hắn làm chỗ ở nhờ là có nguyên do của
nó…
Bất chợt, Tần Tu lộ vẻ thống khổ, cơ thể run rẩy nhè nhẹ, dường như hắn đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó, hắn đứng im một chỗ rất lâu.
“Muốn thừa dịp này cướp quyền khống chế ư? Đáng tiếc, nếu đồ đã rơi vào trong tay Tần Tu ta thì không có ai có thể cướp lại.” Ánh mắt Tần Tu lộ vẻ kiên định, hắn để mặc đau đớn lan tràn, từ đầu tới cuối không hề dao động.
Ở tại một tinh cầu nhỏ không biết tên, sắc mặt Triệu Ngưng Nhi trắng xanh, quần áo màu trắng thuần trên người nay lại gân như bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
“Chị ơi, ngươi không sao chứ?” Triệu Thu Ý nhìn Triệu Ngưng Nhi đang mở mắt, nàng hỏi với vẻ lo lắng.
“Ta không sao.” Triệu Ngưng Nhi lắc đầu, đôi mắt nhìn vào một bóng người đang nằm bên trong hang núi.
Nàng bị thương không nhẹ, nhưng nếu so với người đang nằm trong hang thì vết thương của nàng chẳng đáng vào đâu.
Triệu Thu Ý cũng đang nhìn Hàn Sâm trong hang núi với vẻ mặt lo lắng, tình hình hiện giờ của Hàn Sâm thật sự có hơi đáng sợ.
Hai cánh tay của Hàn Sâm gần như vỡ nát, những vết thương khắp người hắn đều nổ tung, cả người hắn trông giống như một quả lựu đang mở bung ra.
Nhưng điều may mắn duy nhất đó là dòng máu đỏ trong cơ thể Hàn Sâm đều đang ở trạng thái kết tinh, chúng đọng lại bên trong mạch máu, không bị chảy ra ngoài.
“Hắn còn sống không?” Triệu Thu Ý nhìn cơ thể ấy, nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì. Một người bị thương đến mức độ này sợ là sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, nhìn sao cũng không giống như một người sống.
“Có lẽ hắn còn sống.” Thật ra Triệu Ngưng Nhi không chắc lắm. Khắp người Hàn Sâm không có chỗ nào lành lặn cả, thậm chí nội tạng của hắn cũng chồng chất vết thương giống như vừa bị nổ tung, trong cơ thể không còn cơ quan nào có thể hoạt động bình thường.
Nhưng hơi thở trên người Hàn Sâm không có tản đi, trừ điều này ra, nàng thật sự không tìm thấy dấu hiệu sống trên người hắn.
Nhưng trên đỉnh đầu của Hàn Sâm lại có nửa cây nến màu trắng đang cháy, một khi Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý ở bên cạnh Hàn Sâm, hoặc là nói khi hai nàng ở bên cạnh cây nến trắng thì sẽ xuất hiện tình trạng tinh thần bất ổn. Ngay cả Triệu Ngưng Nhi cũng không dám đến gần, nàng cũng không biết công dụng của nửa cây nến ấy.
Triệu Ngưng Nhi biết nửa cây nến đó bay ra từ trên người Hàn Sâm, nàng nghĩ đó là đồ của hắn nên không cưỡng chế lấy đi.
Đáng tiếc các nàng chưa từng chứng kiến sự kinh khủng của ngọn nến ấy, bằng không sợ rằng hai nàng chẳng dám đứng ở chỗ này.
Nửa ngọn nến kia trôi lơ lửng trên trán của Hàn Sâm, ngọn lửa màu xanh tựa ma trơi, dường như có vô số linh hồn đang thút thít rên rỉ bên trong ngọn lửa.
Người dân Tần quốc chỉ biết nửa ngọn nến đó có tên là Kính Nguyệt, nó có năng lực cải tử hồi sinh, nhưng họ lại không biết năng lượng mà ngọn nến cần để đốt cháy chính là linh hồn.
Kính Nguyệt ở đâu, nếu có sinh vật nào chết đi, linh hồn của họ sẽ bị ánh nến thu hút và thiêu đốt, không thể tiến vào Thần điện Gen để đầu thai và sống lại, từ đó hoàn toàn biến mất trong vũ trụ.
Lúc này Kính Nguyệt tự động bay ra ngoài, không phải vì nó muốn giúp Hàn Sâm, bản thân nó không có tình cảm, đối với nó Hàn Sâm không
khác gì những sinh vật khác. Với Kính Nguyệt, Hàn Sâm chẳng khác gì một con mèo hay một con chó, tất cả đều là nơi chứa thức ăn mà thôi.
Kính Nguyệt tự động bay ra ngoài là do nó cảm nhận được linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, cho nên mới tự động bay ra, đợi hút linh hồn ấy vào bên trong ngọn lửa.
Linh hồn không có hình dạng, hoặc có thể nói linh hồn nhẹ hơn bất kỳ vật chất nào trên thế giới, cho nên sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể sẽ tự động bay lên và trôi về Thần điện Gen.
Vũ trụ không có phân chia trên dưới, nhưng đối với linh hồn mà nói, Thần điện Gen chính là bên trên.
Khi năng lượng sinh mệnh của một người nào đó suy yếu đến một mức độ nhất định, linh hồn sẽ mất đi sức ràng buộc, nó sẽ lập tức rời khỏi cơ thể và bay lên.
Lúc này năng lượng sinh mệnh của Hàn Sâm đã thấp đến mức độ đó, có thể nói hắn không khác gì người chết, nhưng linh hồn của hắn vẫn chậm chạp không rời khỏi thân thể để bay lên.
Kính Nguyệt vẫn luôn đợi linh hồn của Hàn Sâm rời khỏi thể xác, nhưng nó chờ mãi mà chẳng có gì xảy ra.
Điều này làm Kính Nguyệt hơi nghi ngờ, ánh nến dao động không ngừng, nó muốn kéo linh hồn Hàn Sâm ra khỏi cơ thể không còn sức sống kia.
Nếu bình thường Kính Nguyệt sẽ không làm như thế, vì linh hồn trên thế giới thật sự quá nhiều, nó chẳng cần phải làm thế, cũng chẳng cần vất vả cướp đoạt linh hồn của vật còn sống làm chỉ.
Mỗi một giây trôi qua trong vũ trụ đều có sinh mệnh chết đi, vì lẽ đó có một số lượng lớn linh hồn để cho nó dùng.
Nhưng linh hồn của Hàn Sâm vẫn có chút ít sức hấp dẫn riêng biệt đối với Kính Nguyệt.
Tuy cơ thể rõ ràng đã chết, nhưng linh hồn vẫn chậm chạp không chịu bay ra khỏi cơ thể. Ánh nến của Kính Nguyệt ngày càng sáng, tỏa ra một màu xanh quái dị, sức hút đối với linh hồn ngày càng mạnh, muốn thu hút linh hồn của Hàn Sâm đến đó.
Nếu Triệu Ngưng Nhi và Triệu Thu Ý có thể nhìn thấy linh hồn thì hai nàng sẽ hoảng sợ phát hiện ra rằng linh hồn của các tinh cầu gần đây đang lao về phía ngọn nến như thủy triều, nhiều linh hồn bị hút vào bên trọng ngọn nến rồi bị thiêu rụi, phát ra tiếng khóc tỉ tê khiến người khác phải run rẩy.
Đáng tiếc hai nàng chẳng thấy gì cả, chỉ cảm nhận được hình như bên trong hang núi càng ngày càng lạnh, trên người đều nổi da gà, nhưng rõ ràng nhiệt độ bên trong hang núi không hề thấp đến vậy.
Bất kể ánh nến Kính Nguyệt có rực rỡ ra sao, dù tất cả linh hồn trên tinh vực đều bị hấp dẫn đến đây thì linh hồn của Hàn Sâm trước sau đều không hề dao động.
Lúc này Kính Nguyệt cực kỳ khó hiểu, nó đã sống vô số trăm triệu năm nhưng chưa từng gặp chuyện nào như thế. Linh hồn của bất kỳ sinh vật nào cũng đều là các cá thể tự do, sau khi mất đi năng lượng ràng buộc của sinh mệnh, nó chắc chắn sẽ bay ra khỏi thân xác mới phải.
Nhưng cơ thể của Hàn Sâm rõ ràng đã mất hết năng lượng sinh mệnh, †ại sao linh hồn của hắn vẫn không chịu bay lên, điều này khiến Kính Nguyệt không cách nào hiểu được.
Kính Nguyệt không phải nhân loại, do đó nó không có cảm xúc thuộc về loài người. Tuy nó không tò mò, nhưng nó có thể cảm nhận được linh hồn của Hàn Sâm sẽ có ích lợi với nó, cho nên sau khi Kính Nguyệt không cách nào hấp dẫn được linh hồn của Hàn Sâm bèn từ từ hạ xuống người hắn.
Mặc dù trước giờ nó chưa từng thẳng tay cướp đoạt linh hồn của vật sống nhưng hiện giờ Hàn Sâm chẳng thể xem là người sống, vì thế Kính Nguyệt muốn thử trực tiếp cướp lấy linh hồn của hắn.
Cây nến rơi trên trán Hàn Sâm, nơi đó đều là máu thịt mơ hồ, thậm chí xương sọ cũng đã nứt ra, có thể thấy bộ não bên trong nhão nhoẹt như keo dán.
Sau khi cây nến rơi xuống, một âm thanh “xè xè” vang lên như thể da thịt bị nung đỏ bởi thanh sắt nóng hổi.
Hết chương 3285.
Bạn cần đăng nhập để bình luận