Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1931. Nguyệt phách

Mấy công tước đó không dám xem giống như Hàn Sâm, bọn họ chỉ xem mấy chục giây rồi giao lại cho Hắc Nguyệt Vương, cứ truyền nhau xem, chưa đến vài phút đã xem hết.
Mấy hậu bối quả nhiên không có cơ hội quan sát Nguyệt Chi Hiệp đao, sau khi các công tước xem xong, Hắc Nguyệt Vương thu Nguyệt Chi Hiệp đao lại, buổi xem lễ lần này coi như đến đây kết thúc
Minh Nguyệt Vương mời một số vị Vương giả và công tước uống trà, một số ở lại, có một số cáo từ rời đi.
Hắc Cương mời Rebet và một nhóm hậu bối bao gồm cả Hàn Sâm đến hoa viên trò chuyện.
Hàn Sâm theo Hắc Cương vào trong hoa viên, ngồi trong đình, ngoại trừ Hàn Sâm, những người khác đều đã quen nhau từ nhỏ, cho dù là địch hay là bạn cũng đều không khách sáo nhiều như vậy.
Không có mấy người Hắc Nguyệt Vương ở đó, Rebet và những người khác càng thoải mái hơn, trò chuyện vô cùng sôi nổi, thỉnh thoảng lại tranh luận vài câu, ai cũng không chịu thua kém ai.
Hàn Sâm không nói một lời nào. Thứ nhất, hắn không quen ai khác ngoại trừ Hắc Cương. Thứ hai, hắn vẫn đang hồi tưởng về những gì bản thân đạt được từ Nguyệt Chi Hiệp Đao, căn bản không có tâm trí nghe bọn họ đang nói những gì.
Đỗ Lệ Xả thấy Hàn Sâm không nói gì, không nhịn được liền hừ một tiếng nói: “Hàn đại thiên tài, vừa nãy ngươi xem Nguyệt Chi Hiệp Đao lâu như vậy, lại nói nhiều lần câu đao tốt, thật sự là đao tốt, nhất định đã nhìn thấy được những điều bọn ta không nhìn thấy, rốt cuộc Nguyệt Chi Hiệp Đao tốt ở điểm nào, chi bằng hãy nói cho bọn ta biết ngươi đã thấy những gì đi? Để bọn ta mở mang tầm mắt.
Bị Đỗ Lệ Xả đã nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Hàn Sâm, bọn họ cũng có chút tò mò, muốn biết Hàn Sâm thật sự đã hiểu được sự lợi hại của Nguyệt Chi Hiệp Đao hay chỉ đang giả vờ.
Hàn Sâm đang nhắm mắt hồi tưởng lại những gì đạt được từ Nguyệt Chi Hiệp Đao, tâm trí hoàn toàn không có ở đây, không để ý Đỗ Lệ Xả đang nói chuyện với mình, vẫn nhắm mắt suy nghĩ, không để ý tới Đỗ Lệ Xả.
Đỗ Lệ Xả hơi tức giận khi thấy Hàn Sâm phớt lờ nàng, nhưng nàng lại không thể nói gì.
Đỗ Lệ Xả không nói không có nghĩa là người khác cũng không nói, là con gái thứ hai của Nguyệt Luân Vương, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, tư chất cũng vô cũng tài giỏi, rất nhiều người muốn theo đuổi Đỗ Lệ Xả
Trên thực tế, trong số rất nhiều những người trẻ tuổi của Thụy Bối Đặc tộc ngồi ở đây, có rất nhiều người muốn theo đuổi Thụy Bối Ca và Đỗ Lệ Xả, lúc này có người nhất thời không nhịn được khi thấy Hàn Sâm dám phớt lờ Đỗ Lệ Xả.
“Không phải Hàn đại thiên tài đã nói ra tất cả những gì mà hắn đã thấy sao?” Một tử tước có chút quái khí âm dương tên Kliman nói
“Hắn đã nói cái gì?” Đỗ Lệ Xả nghi ngờ hỏi.
Mọi người đều hướng mắt về Kliman, nhưng hầu hết mọi người đều biết hắn chắc chắn không nói được lời tốt đẹp.
Kliman cười hi hi nói: “Lẽ nào các ngươi không có lỗ tai sao? Hàn đại thiên tài người ta không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Đao tốt, thật sự là đao tốt.”
“Phù!” Kliman cố ý nhái chế nhạo theo giọng của Hàn Sâm, khiến cho Đỗ Lệ Xả không nhịn được cười.
Những lời này của Kliman xem như đã rất rõ ràng, đang chế giễu Hàn Sâm ra vẻ hiểu biết. Ai cũng có thể nghe thấy, không ít người cũng bật cười theo thành tiến, một số tương đối nhã nhặn, cũng mỉm cười theo
Nhưng Hàn Sâm vẫn ngồi ở đó suy nghĩ với vẻ mặt vô cảm, toàn bộ †âm trí của hắn đều đang hồi tưởng lại, sợ rằng thời gian qua đi sẽ quên đi rất nhiều, căn bản không nghe thấy họ đang nói gì.
Han Sâm phớt lờ họ, nhưng Hắc Cương lại cau mày nói, “Hàn Sâm có lý do riêng của mình khi xem đao”
Bản thân Hắc Cương không phải là người khéo ăn nói nên cũng chỉ nói một câu như vậy.
Kliman lại không giữ thể diện cho Hàn Sâm, chỉ muốn giúp Đỗ Lệ Xả trút giận, nghe vậy lập tức nói: “Hắc Cương, ngươi là người hiểu đao, lời ngươi nói chắc chắn có lý, ta tuyệt đối tin ngươi. Nhưng với một số người thì lại không chắc, đã xem đao nửa giờ đồng hồ cũng chỉ nói đi nói lại hai câu đó. Giả vờ ngốc cũng là một cách sống văn hóa, không có văn hóa thì đừng học người ta giả ngốc, đây là lần đầu ta thấy có người giả ngốc đến mức ngu dốt như vậy.”
“Kliman, xin hãy chú ý lời nói và hàng động của ngươi.” Hắc Cương tối sầm mặt.
Kliman nhếch môi: “Ta vốn thẳng tính như vậy, có gì nói nấy, nếu ta nói gì không đúng, ngươi hãy để hắn nói ra lý lẽ xem sao, nếu những gì hắn nói có thể thuyết phục tất cả mọi người, ta sẽ dập đầu tạ tội trước hắn.”
Dạ Vô Hoan và Dạ Cự Thần cùng với những người có thù hận với Hàn Sâm đều la lên: “Đúng vậy, nếu hắn thật sự nhìn ra thì nói cho bọn ta nghe thử. Nếu thật sự có lý, bọn ta sẽ cùng nhau nhận lỗi với hắn. Thật là vô vị nếu chỉ biết nói mấy câu đao tốt, đao tốt gì đó.”
Nhìn thấy Hàn Sâm vẫn ngồi ở đó không nói lời nào, Hắc Cương không nhịn được võ hắn một cái rồi nói: “Nếu thuận tiện, ngươi hãy nói một chút cho mọi người nghe.”
Hắc Cương hiểu rõ Hàn Sâm, tin rằng Hàn Sâm nhất định nhìn ra được gì đó, nên mới xem lâu như vậy.
Vốn dĩ đây là việc riêng của Hàn Sâm, Hắc Cưỡng sẽ không hỏi nếu hắn không muốn nói.
Nhưng bây giờ đám người Kliman nói dứt khoát như vậy, Hắc Cương không thể tiếp tục nhìn được nữa, vả lại cũng có chút lo lắng cho Hàn Sâm.
Nếu Hàn Sâm tiếp tục không nói gì như vậy, e rằng sau này sẽ mang tiếng xấu, để lại một vết nhơ không thể xóa được
Ngoại tộc không dễ lẫn lộn trong Nguyệt Chi Hiệp, Hàn Sâm đã rất vất vã mới tạo dựng được danh tiếng tốt, nếu bị hủy như vậy sẽ khiến cho Hắc Cương cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hàn Sâm bừng tĩnh bởi một cái vỗ của Hắc Cương, sau khi nghe hắn nói, Hàn Sâm hơi nghỉ ngờ hỏi: “Nói cái gì?”
Hắn không nghe thấy những lời trước đó, chỉ nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của Hắc Cương, đương nhiên không hiểu hắn đang nói gì.
Nhưng những lời này lọt vào tai của đám người Keliman, nhưng đều hiểu lầm cả, cho rằng Hàn Sâm đã thừa nhận hắn hoàn toàn không nhìn thấy gì, cho nên tất nhiên sẽ không có gì để nói.
Kliman cười lớn nói: “Hắc Cương, ngươi cũng tự nghe thấy rồi đấy, không phải là ta vu oan cho hắn phải không? Nhưng ta vẫn rất khâm phục Hàn đại thiên tài, quả thật mặt dày, không nhìn ra được gì cả nhưng vẫn có thể xem nửa tiếng đồng hồ trước mặt các vị Vương giả, †a thật sự không bì được với da mặt này rồi.
Dạ Vô Hoan cũng cười lạnh lùng nói: “Ai bảo người ta là Hàn đại thiên tài chứ, không giống những tục vật như chúng ta, có thể nói vài câu đao tốt cũng là giữ thể diện cho thiên đại rồi, các ngươi còn muốn gì nữa?”
Hàn Sâm nghe xong vài câu, không cần hỏi lại Hắc Cương cũng có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn Kliman và Dạ Vô Hoan, Hàn Sâm thờ ơ nói: “Thực sự ta không biết nên nói như thế nào, nhưng gần đây sư phụ đã dạy ta một thứ, có thể biểu diễn cho các vị xem, hy vọng có thể làm cho mọi người cười.”
“Ồ, vậy chúng ta phải xem Hàn đại thiên tài có những màn biểu diễn gây kinh ngạc nào, không phải là mà biểu diễn tên ‘tốt’ đấy chứ? Kliman âm dương quái khí nói.
Hắn nghĩ rằng Hàn Sâm sư muốn chuyển chủ đề, cho nên vẫn bám lấy chuyện lúc nấy, không muốn bị Hàn Sâm lừa.
Hàn Sâm chỉ cười nhạt một tiếng, tùy ý nói: “Thuật gen gần đây ta học được có tên là “Nguyệt phách”.
Hết chương 1931.
Bạn cần đăng nhập để bình luận