Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 335: Lão Quy Dẫn Đường

Từ dưới sông ngầm lao tới một đầu quái vật, có chút giống cá sấu, cái miệng mở lớn, đừng nói là một người, cho dù là một con trâu lớn, chỉ sợ nó cũng có thể một ngụm nuốt vào.
Răng nhọn trong miệng con quái vật kia như là cối xay thịt vậy, đừng nói là máu thịt, cho dù là thân thể sắt thép, sợ rằng cũng bị hàm răng nhọn kia cắn nát.
Hàn Sâm không biết đây rốt cuộc là sinh vật đẳng cấp gì, cũng không dám thật sự liều mạng cùng nó, không may là một sinh vật siêu cấp thần huyết, chỉ sợ đến chết cũng không biết chết như thế nào.
Không nói hai lời, Hàn Sâm vỗ mạnh hai cánh, để thân thể mình né sang bên cạnh, sau đó đập một chưởng vào miệng con dị sinh vật kia, dựa thế để bay trở về bên bờ kia.
Dị sinh vật kia gầm lên một tiếng quái dị, không cam lòng đuổi theo Hàn Sâm, đến khi cả người nó rời khỏi dòng sông, mấy người Hàn Sâm mới đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Quái vật này có đầu giống như cá sấu, thân thể phía dưới lại thô lớn như vạc nước nối liền giống như con rết, nhưng cũng không quá giống, cũng không biết nó hành động như thế nào, từng đoạn từng đoạn thân thể run run, vậy mà tốc độ bò lại rất nhanh.
Hàn Sâm quay đầu bắn một mũi tên, quái vật kia ngậm miệng lại, lập tức cắn phải mũi tên, trực tiếp dùng răng nhọn cắn nát mũi tên, nhìn thấy cảnh này trong nội tâm Hàn Sâm thầm hô nguy hiểm thật, maylà mình không dùng mũi tên thú hồn, nếu không mũi tên thú hồn biến dị duy nhất cũng bị hỏng mất.
- Chạy mau.
Hàn Sâm triệu hồi ra Phong Thần Lang, nhảy lên lưng nó vừa chạy trốn vừa quay lại bắn tên về con dị sinh vật kia.
Tuy không biết thứ kia là sinh vật thần huyết hay là sinh vật siêu cấp thần huyết, nhưng thân thể lớn như vậy, chỉ sợ phải hơn trăm mét, cho dù hắn dùng Ngân Huyết Tam Nhận Xoa, cũng chỉ có thể xuyên phá một lớp da, khó có thể tạo thành vết thương chí mạng.
Hơn nữa thân thể nó lớn như vậy, sức lực nhất định rất kinh khủng, nếu như bị thân thể của nó quét trúng, không chết cũng mất nửa cái mạng, không gian trong hang động dù sao cũng có hạn, ở địa phương này mà chiến đấu cùng sinh vật như vậy thật sự là một quyết định không sáng suốt.
Ba người che chở giáo sư Tôn chạy ra ngoài, nhưng đừng nhìn quái vật khổng lồ kia, tốc độ của nó lại cực nhanh, vật cưỡi của mấy người không bằng nó, chỉ lát nữa là đã bị nó đuổi kịp.
- Chạy vào trong động bên cạnh đi, tìm hang động nhỏ mà nó không chui lọt ấy.
Hàn Sâm chỉ vào một thông đạo bên cạnh.
Ba người Kim Minh Kiệt thấy quái vật kia đâm vào trên tảng đá, trực tiếp đụng mấy khối nham thạch cao hơn người nát bấy, cũng không dám do dự, thu lại vật cưỡi, bảo vệ giáo sư Tôn lập tức chui vào một thông đạo rất nhỏ.
Bốn người vừa mới chạy đến thông đạo nhỏ thì con dị sinh vật kinh khủng kia đã đánh tới, nhưng đầu của nó lớn hơn thông đạo nhỏ này rất nhiều, sau mấy lần va chạm, khiến nham thạch xung quanh miệng thông đạo nhỏ vỡ nát, lập tức khiến cửa thông đạo nhỏ này lớn hơn rất nhiều.
Dị sinh vật giống như không có cảm giác đau vậy, không ngừng dùng đầu đập vào cửa thông đạo nhỏ, khiến thông đạo càng ngày càng lớn, đầu của nó rất nhanh có thể xông tới rồi.
- Đi mau.
Kim Nhật Kiệt hét một tiếng, hiện tại cũng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, chỉ đành đi dọc theo thông đạo nhỏ vào bên trong.
Thông đạo nhỏ này có chút quanh co, nhưng không có nhánh rẽ, đi khoảng một hai ngàn mét, phía trước đã xuất hiện lối ra, tiếp đến là một thông đạo lớn hơn.
Thông đạo lớn có hai lỗi rẽ, Kim Nhật Kiệt nhìn hai bên một lát, cũng không biết đi bên nào mới có thể ra ngoài, đều là thông đạo tối đen nhìn không tới điểm cuối, đành quay đầu hỏi giáo sư Tôn:
- Giáo sư Tôn, ngài có biết nên đi bên nào không?
Giáo sư Tôn đi đến bên cạnh thông đạo, đưa tay khẽ chạm lên cỏ rêu trên vách động, quan sát đầu ngón tay một lúc rồi nói ra:
- Hướng bên trái có khả năng là lối ra, thường xuyên có không khí từ bên trái lưu thông tới.
- Vậy thì đi sang bên trái thôi.
Kim Nhật Kiệt vẫn rất tín nhiệm năng lực của giáo sư Tôn, trước khi y nhận nhiệm vụ bảo vệ giáo sư Tôn, giáo sư Tôn từng giải thích về phương diện này, chỉ là y nghe xong cũng không hiểu.
Phía sau vẫn có thể nghe được tiếng va đập, hiển nhiên là con dị sinh vật kia vẫn chưa từ bỏ, vẫn đang tiếp tục va chạm vào cửa thông đạo, bọn hắn còn muốn theo đường cũ trở về là không thể nào.
Hàn Sâm đi theo bọn họ dọc trong thông đạo, thật ra hắn cũng không quá lo lắng, cho dù gặp được sinh vật siêu cấp thần huyết, đánh không lại thì chạy là được, sinh vật ở không gian Tí Hộ Sở thú nhất có thể uy hiếp được hắn thật sự không nhiều lắm, cũng sẽ không đen đủi đến mức ở chỗ này gặp phải sinh vật siêu cấp thần huyết chứ?
Thế nhưng cuộc đời này nếu bạn lo lắng cái gì thì điều đó thật sự sẽ xảy ra, bọn hắn đi trong thông đạo cả buổi, giáo sư Tôn dựa vào các loại rêu cỏ trên vách thông đạo để phán đoán nên đi bên nào, đi nửa ngày thì hoàn toàn mất phương hướng rồi.
Chờ đến khi phía trước thông đạo mở rộng ra, Hàn Sâm đứng cửa động nhìn ra ngoài một cái, lại là một không gian lớn dưới mặt đất, còn có sông ngầm dưới lòng đất tạo thành thác nước từ trên vách núi đá chảy xuống dưới đầm.
Mà bên bờ đầm nước kia, một con rùa đen có kích cỡ tương đương ô tô nhỏ đang ghé tới bờ đầm uống nước.
- Là con lão quy kia, tại sao nó lại ở chỗ này?
Giáo sư Tôn vừa mừng vừa sợ nói.
- Nhỏ giọng một chút, đừng để nó đã nghe được.
Kim Nhật Kiệt vô cùng hoảng sợ, vội vàng khuyên giáo sư Tôn.
Cũng may tiếng thác nước đổ xuống quá lớn, khoảng cách từ lão quy tới thác nước lại quá gần, tiếng nước ầm ầm ảnh hưởng tới thính giá của nó, nên nó không nghe thấy tiếng của giáo sư Tôn.
Mấy người lui về sau một đoạn, lúc này mới bắt đầu bàn bạc.
- Giáo sư Tôn, ngài xem còn có đường khác có thể đi không?
Kim Nhật Kiệt hỏi giáo sư Tôn.
Giáo sư Tôn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Dựa vào những loài nấm đó để xem, không khí là từ thông đạo lớn kia lưu thông tới.
Kim Nhật Kiệt cười khổ một tiếng, vừa nhìn về phía Hàn Sâm hỏi:
- Đội trưởng Hàn nghĩ thế nào?
Hàn Sâm do dự một chút nói ra:
- Con lão quy kia rất có thể là tới nơi này tìm đồ ăn, nó ăn xong có lẽ sẽ rời đi, chúng ta đi theo nó là có thể từ nơi này đi ra.
- Đúng vậy, tại sao tôi không nghĩ đến nhỉ.
Giáo sư Tôn mừng rỡ nói:
- Vừa có thể quan sát lão quy để nghiên cứu, lại có thể tìm đường ra ngoài, đây là ý kiến hay nhất cử lưỡng tiện, chủ ý này của tiểu Hàn rất tốt.
Kim Nhật Kiệt và Kim Minh Ly cũng không có ý khác, sau khi bốn người thương nghị một hồi, quyết định đi theo con lão quy kia.
Bọn hắn cũng không dám thật sự tới quá gần lão quy, cứ đứng nhìn từ xa, trong động tuy tối, nhưng con lão quy trong bóng đêm kia, mai rùa lại lóe ra huyết quang trong suốt, giống như từng đạo nham thạch đang nóng chảy, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy nó, đến lúc đó đám Hàn Sâm cũng không cần nghĩ những biện pháp khác để đuổi kịp con lão quy kia.
Sau khi lão quy uống một chút nước bên đầm, lại chậm rãi bò vào một trong thông đạo bên cạnh.
Mấy người Hàn Sâm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đi theo lão quy, nhìn đường vân màu máu trên lưng nó, cũng không sợ trong bóng đêm không tìm thấy tung tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận