Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1064: Khinh Nhờn

- Cậu biết Hàn giáo quan cùng tiểu tổ số 7 vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Hoàng Hôn khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói ra:
- Hiện tại cậu chỉ cần nghe tôi nói, ghi nhớ mỗi một chữ trong lời nói của tôi.
Dừng một chút, Hoàng Hôn mới nói tiếp:
- Tiểu tổ số 7 chúng tôi tiếp nhận mệnh lệnh truyền tống vào một không gian khác, ở trong không gian kia, chúng tôi gặp phải một chuyện.
- Chuyện gì?
Hàn Sâm liền vội vàng hỏi.
- Không biết.
Hoàng Hôn lắc đầu nói ra.
- Không biết? Làm sao cô có thể không biết? Chẳng lẽ cô không tiến vào Tí Hộ Sở?
Hàn Sâm trợn to mắt nhìn Hoàng Hôn, không biết tại sao cô ta lại nói như vậy, nếu quả thật là giống như cô ta nói, cô ta là một thành viên của tiểu tổ số 7, làm sao có thể không biết chuyện gì xảy ra.
- Tí Hộ Sở theo lời cậu nói, là chỉ một không gian khác?
Hoàng Hôn suy nghĩ rồi hỏi.
- Mấy người không biết nơi đó là Tí Hộ Sở? Không có khả năng, nhân loại chúng ta truyền tống vào không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở, mặc dù đều là ngẫu nhiên xuất hiện ở bên trong một căn phòng của một Tí Hộ Sở, nhưng mà bên trong căn phòng của từng Tí Hộ Sở đều có tin tức cơ bản của Tí Hộ Sở, như thế nào mấy người lại không biết chỗ đó chính là Tí Hộ Sở?
Hàn Sâm cảm thấy là Hoàng Hôn này đang nói giỡn với mình, không nhịn được nhíu mày nói ra.
Vẻ mặt của Hoàng Hôn kỳ dị nhìn Hàn Sâm:
- Không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở? Chẳng lẽ là còn có. . . không gian tương tự nữa?
Hàn Sâm nhìn Hoàng Hôn, không biết là cô ta thật sự không biết, hay là đang cố ý nói giỡn với hắn.
- Cậu đem tình huống của không gian kia nói kỹ càng lại cho tôi biết, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, mau mau nói cho tôi biết, thời gian của tôi không còn nhiều lắm.
Hoàng Hôn có chút lo lắng nhìn Hàn Sâm nói ra.
Hàn Sâm thấy nét mặt của cô ta tựa hồ không giống đang nói đùa, liền đơn giản đem tình huống hiện tại của Tí Hộ Sở nói một lần.
Hoàng Hôn nghe rất chân thành, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu, Hàn Sâm cũng chỉ đại khái nói một lần cấu tạo cùng hiện trạng hiện tại của Tí Hộ Sở, chỉ cần mấy phút cũng đã nói xong rồi.
Sau khi Hoàng Hôn nghe xong, sắc mặt càng thêm cổ quái, trầm ngâm một lát liền nói ra:
- Nếu như cậu không lừa gạt tôi, như vậy tiểu tổ số 7 của chúng tôi, lúc trước tiến vào cũng không phải là thế giới Tí Hộ Sở.
- Không phải thế giới Tí Hộ Sở?
Hàn Sâm trợn to mắt nhìn Hoàng Hôn, càng ngày càng cảm thấy cô ta giống như là một kẻ lừa đảo.
Rõ ràng là sau lần thăm dò kia của tiểu tổ số 7, nhân loại mới thật sự xác định sự tồn tại của không gian Tí Hộ Sở, sau vài năm mới chính thức mở ra Tí Hộ Sở để cho nhân loại phát triển.
Hoàng Hôn giống như xem thấu tâm tư Hàn Sâm, thò tay sửa sang tóc mình, lạnh nhạt nói:
- Nếu như thế giới Tí Hộ Sở đúng như lời cậu nói, xác thực là chúng tôi đi không phải là thế giới Tí Hộ Sở giống như lời cậu nói, hoặc nói là không phải bất kỳ một chỗ nào giống như Tí Hộ Sở theo lời cậu nói, lúc chúng tôi truyền tống vào, cũng không nhìn thấy cái gọi là Tí Hộ Sở kia, cũng chưa từng xuất hiện ở bên trong Tí Hộ Sở, hơn nữa chúng tôi truyền tống đi qua đó, đều là ở chung với nhau.
- Vậy mấy người xuất hiện ở đâu?
Hàn Sâm lập tức hỏi, mặc dù hắn có chút hoài nghi là Hoàng Hôn đang trêu đùa hắn, nhưng lại không nhịn được muốn biết.
Hoàng Hôn lộ ra vẻ mờ mịt, giống như là đang nói với Hàn Sâm, hoặc tựa như là đang tự lẩm bẩm:
- Chúng tôi tiến vào chỗ đó, nói như thế nào đây, giống như là chúng tôi đi vào thế giới của thần.
- Thế giới của thần?
Hàn Sâm nao nao, nhưng mà nghĩ lại, trong Tí Hộ Sở có rất nhiều thần kỳ, xác thực rất giống như là thế giới của thần, liền mở miệng nói ra:
- Tí Hộ Sở quả thật có rất nhiều chỗ thần kỳ, nói là thế giới của thần cũng không phải là sai.
Hoàng Hôn lại lắc đầu nói:
- Không, cậu không có hiểu rõ ý của tôi, thế giới của thần theo lời tôi nói là chỉ thế giới của thần chính thức, mà không phải là những siêu năng lực giống như lời cậu nói đó, giống như vừa rồi cậu hóa thân thành một con chim khổng lồ, đó chẳng qua là siêu năng lực, cũng không phải là thế giới của thần.
- Như vậy thế giới của thần theo như lời cô nói là dạng gì?
Hàn Sâm nhịn hoài nghi trong lòng hỏi.
- Không có cách nào hình dung.
Hoàng Hôn lắc đầu nói.
- Làm sao lại không có cách nào hình dung? Nơi đó có cảnh sắc gì có đồ vật gì, là hoàn cảnh dạng gì, có thể nói ra một chút chứ?
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Hoàng Hôn nói.
- Nếu như có thể nói ra được những thứ đó, vậy cũng chỉ là thế giới thông thường mà thôi, tôi cũng sẽ không gọi nó là thế giới của thần.
Hoàng Hôn cười khổ nói.
- Được rồi, như vậy cô muốn nói cho tôi biết cái gì đây?
Hàn Sâm thật sự có chút im lặng, chỉ có thể thay đổi cách hỏi.
- Nếu như nhìn thấy Hàn Kính Chi, nhất định phải giết y đi.
Lời nói tiếp theo của Hoàng Hôn, lập tức khiến cho Hàn Sâm ngơ ngác, trợn mắt há hốc mồm sau nửa ngày vẫn không nói ra lời.
Hàn Sâm nhớ được lúc mình gặp được người đàn ông hư hư thực thực là Tần Hoài Chân kia, trước khi ông ta chết cũng nói một câu “Cẩn thận. . . Hàn Kính Chi. . .”, hiện tại Hoàng Hôn còn nói muốn giết Hàn Kính Chi, khiến cho trong lòng Hàn Sâm càng khó có thể hiểu nổi.
Nếu nói là Hàn Kính Chi đã làm cái gì ở trong không gian kia, như vậy tại sao người Ninh gia lại nói Hàn Kính Chi đã cứu mạng tiền bối nhà bọn họ, là ân nhân của nhà bọn họ?
Hơn nữa Tần gia tựa hồ cũng hết sức kính trọng Hàn Kính Chi, nếu như lúc trước Hàn Kính Chi làm gì đối với Tần Hoài Chân, sau khi Tần Hoài Chân đi ra ngoài lại không nói cho người của Tần gia sao? Chuyện này tựa hồ có chút nói không thông rồi.
Tất cả những chuyện này đều khiến cho Hàn Sâm không nghĩ ra cũng nghĩ không thông, chỉ đành nhìn Hoàng Hôn hỏi:
- Tại sao phải giết Hàn Kính Chi?
Vẻ mặt của Hoàng Hôn hơi có chút khác thường, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Hàn Sâm, ngược lại nhìn Hàn Sâm hỏi:
- Cậu có tin thế giới này có thần không?
- Tôi không phải kẻ vô thần, nhưng cũng sẽ không cố ý truy cầu.
Hàn Sâm nói ra.
Thần sắc của Hoàng Hôn có chút cổ quái:
- Nếu như tôi nói là chúng tôi đã thật sự gặp được thần, cậu có tin hay không?
- Tôi chưa từng gặp qua, tự nhiên cũng không có cách nào trả lời cô. . . thần mà mấy người nhìn thấy là dạng gì?
Hàn Sâm mau chóng hỏi ngược lại.
- Nếu như có thể nói ra được, đó cũng không phải là thần rồi.
Hoàng Hôn cười khổ nói:
- Mặc kệ là cậu có tin hay không, cậu nhất định phải nhớ kỹ, mang tin tức về Tần gia, nói cho Tần Hoài Chân biết, nhất định phải giết chết Hàn Kính Chi.
- Cô có biết tôi là ai không?
Hàn Sâm lộ ra vẻ mặt khác thường nhìn Hoàng Hôn hỏi.
- Tay cậu cầm Thái A Kiếm, tự nhiên là người của Tần gia, chẳng lẽ không đúng sao?
Hoàng Hôn nghi hoặc nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm lại lắc đầu nói:
- Tôi không phải là người của Tần gia, Thái A Kiếm là người khác đưa cho tôi, tôi họ Hàn, thái gia gia của tôi cũng tên là Hàn Kính Chi, nhưng mà tôi không biết ông ta có phải là vị Hàn giáo quan trong miệng cô hay không.
Hoàng Hôn có chút giật mình nhìn Hàn Sâm, giống như chém đinh chặt sắt ngắt lời nói:
- Không có khả năng, Hàn Kính Chi không có hậu đại, y cũng không thể có hậu đại được, cho dù thái gia gia của cậu thực sự tên là Hàn Kính Chi, vậy cũng không có bất cứ quan hệ nào với y cả.
- Vì sao mà cô có thể khẳng định được như vậy, cho dù y biểu hiện ra không có, chẳng lẽ y lại không thể có con riêng hay sao?
Hàn Sâm cau mày nói.
- Tuyệt đối không có khả năng có.
Hoàng Hôn tựa hồ đối với chuyện này vô cùng khẳng định, không có chút do dự nào.
- Được rồi, vậy dù sao thì cô cũng nên nói cho tôi biết, tại sao phải giết chết Hàn Kính Chi chứ?
Hàn Sâm thấy chủ đề lại rơi vào một cái vòng lặp, đành phải lại trở lại nỗi nghi hoặc trước đó của mình.
- Bởi vì y khinh nhờn thần.
Mặt mũi Hoàng Hôn tràn đầy khổ sở nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận