Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3246. Bé gái đáng thương

“Mời ngài dừng bước.”
Hàn Sâm đang bế Bảo Nhi đi trong gió tuyết, nghe thấy âm thanh của một cô gái vang lên thì dừng lại nhìn qua.
Từ sau khi hắn dùng Tinh Không Đại Na Di dịch chuyển vào đồng băng thì vẫn đang tìm kiếm địa mạch. Tiếc rằng hắn không thông thạo thuật †ìm mạch nên cũng không có thu hoạch quá lớn. Hắn hơi hối hận sao không mang theo Dương Phu Tử đến, hoặc mời đầu trọc cùng tới cũng được.
Người đến là một nam một nữ cưỡi Ngọc Kỳ Lân. Hàn Sâm đã phát hiện bọn họ từ sớm, chỉ là không biết bọn họ gọi mình lại là có chuyện gì.
“Ngài tên là gì? Bọn ta là Điền Tĩnh và Tăng Hiệp, học sinh của Huyền Tân tông.” Một nam một nữ nhảy từ trên lưng Ngọc Kỳ Lân xuống. Cô gái hơi làm một điệu chào kỳ quái với Hàn Sâm I#l2ã#B#14T 7—` thlš49†ãZ(L, sau đó nói.
“Bèo nước gặp nhau, ta cũng chỉ là một người vô danh tiểu tốt nên không cần nói tên, hai vị có chỉ bảo gì?” Hàn Sâm cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Huyền Tãn tông, chỉ biết hình như là một trong Thập Đại Tông của cung Vô Vi Đạo.
Lúc trước Hàn Sâm đã được biết Trác Đông Lai của Thiên tông, so với Trác Đông Lai, hai người này hiển nhiên kém hơn không ít.
“Xin hỏi ngài, bé gái này có quan hệ gì với ngài?” Điền Tĩnh nhìn Bảo Nhi đang trốn trong áo khoác của Hàn Sâm chỉ ló ra một cái đầu, nói.
“Con gái của ta làm gì mạo phạm sao?” Hàn Sâm nghĩ cẩn thận, suốt đường này Bảo Nhi đều ở cùng mình, hẳn là không có cơ hội nào chạy ra ngoài trêu chọc người khác mới đúng.
“Nàng là con gái của ngươi?” Điền Tĩnh hơi không tin quan sát Hàn Sâm và Bảo Nhi từ trên xuống dưới.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Hàn Sâm không biết rốt cuộc thì nàng có ý gì. “Là con gái ruột sao?” Điền Tĩnh lại hỏi một câu.
“Đương nhiên là con ruột.” Hàn Sâm nhíu mày nói, “Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì ta còn có chuyện quan trọng cần đi trước.”
Điền Tĩnh nghĩ rồi nói: “Ta muốn nhận con gái ngươi làm học trò để nàng vào Huyền Tãn tông của ta. Nếu ngài có điều kiện gì thì cứ nói, giá cả tuyệt đối không phải là vấn đề.”
Điền Tĩnh nhìn sao cũng thấy Bảo Nhi và Hàn Sâm không hề có chỗ giống nhau, thật sự khó tin được bọn họ là cha con ruột cho nên còn muốn thử một chút.
Nếu là địa mạch sư tà ác định sử dụng thuật huyết tế thì gần như là sẽ không chịu nổi cám dỗ này, bán bé gái cho nàng.
Rốt cuộc thì thuật tế huyết chỉ cần một bé gái là được, cũng không có yêu cầu đặc biệt nào khác. Đổi một bé gái nô lệ bình thường thành một vật vô giá, xem ra không có ai sẽ từ chối.
“Xin lỗi, tôi không bán con gái.” Sau khi nói một câu thì Hàn Sâm xoay người đi.
Hàn Sâm cảm thấy cô Điền Tĩnh này thật sự có hơi khó hiểu, thế mà lại †ìm tới cửa nói muốn mua con gái của hắn. Nếu không phải tính tình của Hàn Sâm khá tốt, lại thấy nàng có vẻ không có ác ý gì thì đã cho một quyền làm nàng nằm xuống từ lâu.
“Từ từ đã, trao đổi lấy chủng gen để con gái ngài làm học trò của sư tỷ †a thì sao?” Tăng Hiệp gọi Hàn Sâm lại, đồng thời triệu hồi ra một con chủng gen.
Chủng gen này giống như một con sư tử, cả người đều bốc cháy ngọn lửa làm băng tuyết ở bốn phía hòa tan. Ở nơi sông băng gió tuyết này giống như một đống lửa trại bốc cháy hừng hực, xem ra vô cùng cường tráng, khí phách.
“Xích Diễm Sư cấp Vương. Nếu ngài chịu để con gái ngươi bái làm môn hạ của sư tỷ của ta, nó sẽ là của ngươi.” Tăng Hiệp lại nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm lập tức nhíu mày lại đột nhiên nghe thấy Bảo Nhi trong lòng ngực dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Ba, ta thấy ngươi cũng không tìm thấy cái địa mạch. Hai người kia chắc là cũng vì địa mạch mà tới, ta đi theo bọn họ trước tìm hiểu chút tình báo cũng được.”
Hàn Sâm ngẫm lại cũng đúng, dù sao để Bảo Nhi đi theo bọn họ cũng không có hại.
Ho nhẹ một tiếng, trên mặt Hàn Sâm nở một nụ cười: “Nếu hai vị có thành ý như vậy, được rồi, ta đây đồng ý để con gái ta làm học trò của vị nữ hiệp này vậy. Nhưng chúng ta nói trước, các ngươi phải chuyển chủng gen kia cho ta trước.”
“Không có vấn đề gì, chúng ta đường đường là học sinh của Huyền Tân tông, sao lại đi lừa ngươi.” Tăng Hiệp vô cùng thoải mái, trực tiếp chuyển con Xích Diễm Sư kia cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhận Xích Diễm Sư rồi đưa Bảo Nhi cho Điền Tĩnh: “Nữ hiệp, con gái ta giao cho ngươi. Nàng có đồng ý làm học trò của ngươi hay không thì không liên quan gì tới ta.”
Bây giờ Điền Tĩnh nhìn Hàn Sâm, trên mặt đầy sự khinh thường. Cho rằng Hàn Sâm là một địa mạch sư tà ác tính lợi dụng bé gái để đi huyết tế tìm mạch, tự nhiên là không hòa nhã với hắn ta nữa.
“Không cần ngươi lo lắng, ngươi có thể đi rồi.” Điền Tĩnh lạnh lùng nói.
Hàn Sâm biểu lộ sự kinh ngạc: “Vì sao ta phải đi? Con gái ta chỉ là học trò của ngươi, lại không phải bán cho ngươi, vì sao ta lại làm cha con chúng ta chia lìa?”
Điền Tĩnh hết lời để nói rồi, thật sự là chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ mặt dày như vậy. Con gái đã bán mà còn có thể nói ra loại lời này.
“Bọn ta đang có chuyện quan trọng không thể cùng mang theo ngươi. Nếu ngươi muốn gặp con gái, về sau có thể đi đến Huyền Tẫn tông của ta tìm nàng là được.” Tăng Hiệp có hơi không kiên nhãn nói.
“Được rồi.” Vẻ mặt Hàn Sâm khó xử gật đầu, sau đó lại nói với Điền Tĩnh: “Đứa con gái này của ta rất bướng bỉnh, nữ hiệp khoan dung chút. Đây là số liên lạc của ta, nếu về sau ngươi không muốn nàng thì có thể gọi cho ta, ta lại đến đón nàng đi.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng hẳn hoi, tuyệt đối không vứt bỏ nàng.” Điền Tĩnh trừng mắt liếc nhìn Hàn Sâm một cái, về sau Hàn Sâm còn muốn lại đi bán Bảo Nhi một lần nữa.
“Khụ khụ, như vậy đương nhiên là tốt nhất. Nhưng số thì nữ hiệp vẫn nhận trước đi, nhỡ đâu có ích.” Hàn Sâm nhét tờ giấy viết số vào tay Bảo Nhi.
“Tin rằng về sau chúng ta sẽ có bất cứ liên hệ nào.” Điền Tĩnh lười phí thời gian với Hàn Sâm, không ngăn cản nhưng cũng không có ý muốn lấy số kia, trực tiếp bế Bảo Nhi lên Ngọc Kỳ Lân, sau đó Tăng Hiệp cưỡi đi như bay.
“Vậy thì không nhất định.” Hàn Sâm bĩu môi, bản thân đi chậm rãi trong gió tuyết.
“Em gái nhỏ, em tên gì?” Điền Tĩnh dùng một chùm tia sáng ấm áp bảo vệ Bảo Nhi để nàng không bị gió tuyết làm khổ, yêu thương hỏi.
“Chị, ta tên Bảo Nhi.” Bảo Nhi nháy đôi mắt nói.
“Bảo Nhi, người đàn ông vừa rồi thật là ba ngươi sao?” Tuy Điền Tĩnh đã rất xác định Hàn Sâm là một địa mạch sư tà ác muốn dùng Bảo Nhi huyết tế tìm mạch nhưng vẫn hỏi lại một câu.
“Hắn bảo ta kêu hắn là ba nhưng ta không phải là con ruột của hắn.” Bảo Nhi rất đáng thương nói.
Lời nói của Bảo Nhi đều là thật, nàng đúng là không phải do Hàn Sâm sinh ra mà là một cái hồ lô sinh ra.
Nhưng lời này vào tai Điền Tĩnh thì lại làm Điền Tĩnh càng thêm xác định Hàn Sâm là một địa mạch sư tà ác.
“Hắn còn bắt nạt ta, thường xuyên không cho ta đồ ăn…” Bảo Nhi vừa nói vừa lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương như vậy đừng nói là Điền Tĩnh, ngay cả người có ý chí sắt đá cũng sẽ bị hòa tan.
“Bảo Nhi ngoan, ngươi yên tâm đi, về sau có chị chăm sóc ngươi, không ai còn dám bắt nạt ngươi nữa. Về sau ngươi muốn ăn gì ngon thì đều có.” Điền Tĩnh lập tức dâng trào tình thương của mẹ, bế Bảo Nhi lên trước ngực nói.
Nếu Điền Tĩnh biết Bảo Nhi nói Hàn Sâm bắt nạt nàng là thường xuyên chơi thắng trò chơi với nàng, nói không cho nàng đồ ăn là không cho nàng ăn quá nhiều đồ ăn vặt thì không biết sẽ là biểu cảm gì.
Từ đầu tới cuối Bảo Nhi không hề nói một câu nói dối lại làm trong đầu Điền Tĩnh hiện ra rất nhiều hình ảnh Bảo Nhi chịu hết những tra tấn bi thảm.
Hết chương 3246.
Bạn cần đăng nhập để bình luận