Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2765. Tự đi con đường của mình

Mấy ngày nay hầu như Hàn Sâm đều không buồn ăn uống, vẫn liên tục cải tiến Thiên Hạ Đao và Oanh Thiên Lục Phá.
Thiên Hạ Đao không thích hợp để sử dụng Oanh Thiên Lục Phá, cho nên Hàn Sâm phải sửa chữa Thiên Hạ Đao thành hình thức súng đôi Chú Ngữ có thể sử dụng, mà Oanh Thiên Lục Phá cũng cần thay đổi lại, không cần có lực phá hoại quá mạnh nhưng sức mạnh hình thành khi nổ tung phải chắc chắn hất văng được Thần chi đao. Chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội thực hiện dự phán trước một giây.
Đây là một công trình cực kỳ lớn. Hàn Sâm sửa chữa tăng cường nhiều lần, muốn có thể làm đến hoàn mỹ nhất. Chiến đấu với sự tồn tại kinh khủng như Thần chỉ đao, bất cứ một tỳ vết nho nhỏ nào cũng đều có thể trở thành nhược điểm chí mạng khiến Hàn Sâm bại trận.
Nhưng Hàn Sâm vẫn rất tự tin mình có thể làm được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
“Vấn đề trảm sát siêu thời không coi như đã giải quyết xong, giờ chỉ còn lại một vấn đề khó khăn cuối cùng là làm sao mới có thể phá hủy được Thần chi đao đây?” Hàn Sâm vừa tu luyện vừa không ngừng suy nghĩ về điều kiện thiết yếu thứ hai.
Nếu không thể phá hủy Thần chi đao thì dù hắn có thể ngăn cản trảm sát siêu thời không cũng chẳng có tác dụng gì, đánh tay ngang thì chẳng khác gì bại trận, hắn không mang Uyển Nhi đi được.
Nhưng lấy tài nguyên và năng lực hiện nay của Hàn Sâm vốn không đủ khả năng để đánh nát Thần chỉ đao.
“Nếu đã không đánh nát được thì chỉ có thể trói buộc nó thôi. Thuật Ô Quy là một lựa chọn tốt, nhưng không biết nó có tác dụng với Thần chi đao hay không?”
Hàn Sâm nhận thức được, bản thân chỉ có tưởng tượng thì không giải quyết được vấn đề, bất kể là vấn đề giả thiết dự phán trước một giây của mình hay là Thuật Ô Quy có hữu hiệu với Thần chi đao hay không đều cần kiểm nghiệm trong thực chiến.
“Xem ra ta còn phải quay lại nông trường của Thần một lần. Không biết Thần chi đao có còn ở tinh cầu Ma Dương hay không?” Hàn Sâm dự định chờ Thiên Hạ Đao và Oanh Thiên Lục Phá cải tiến thành công rồi sẽ đến nông trường của Thần.
“Con đường của người khác cũng chỉ là của người khác mà thôi. Con đường của mình vẫn phải dựa vào sức mình mà đi.” Hàn Sâm hầu như quên ăn quê ngủ cải tiến hai loại thuật gen, không ngơi nghỉ kéo dài gần nửa tháng.
Mỗi khi nghĩ đến Cô Uyển Nhi phải đút máu cho thanh đao kia mỗi ngày, trong lòng Hàn Sâm lại cực kỳ khó chịu.
Công tác cải tiến còn chưa hoàn thành, Linh Lung đã lại chạy tới. Nhưng lần này chỉ có một mình nàng, không có Lý Khả Nhi đi theo.
“Có phải tộc trưởng không cho thả ta ra ngoài không?” Hàn Sâm nhìn Linh Lung hỏi. Hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.
Linh Lung không trả lời Hàn Sâm, chỉ bình tĩnh nói một câu đi theo ta, sau đó bèn xoay người bay về phía sương mù dày đặc.
Hàn Sâm ngẩn người, chuyện này khiến hắn hơi bất ngờ. Rõ ràng Linh Lung muốn dẫn hắn đi ra ngoài, Hàn Sâm vốn cho rằng tộc Thái Thượng sẽ không thể nào thả hắn ra được.
Nhưng nếu có thể rời khỏi nơi này đơn giản như vậy, Hàn Sâm cũng không do dự nữa, phi thân đuổi theo Linh Lung, cùng Linh Lung phi hành giữa sương mù dày đặc.
“Tộc trưởng tin tưởng trên người ta đã giải hết lời nguyền rồi à?” Hàn Sâm hỏi Linh Lung.
“Đừng hỏi gì hết. Tất cả đã có ta, ngươi cứ đi theo ta là được.” Linh Lung không quay đầu lại, đáp.
Hàn Sâm cảm nhận được sự tình không đúng lắm nhưng còn không dám hoặc nên nói là không tin lắm vào phán đoán của mình, đành không nói gì mà tiếp tục phi hành theo Linh Lung.
Dưới sự dẫn dắt của Linh Lung, hai người nhanh chóng xuyên qua sương mù dày đặc, bay ra khỏi thế giới trong bình.
Đại điện thờ phụng bình ngọc có cấm chế mạnh mẽ, không cần tộc Thái Thượng bảo vệ. Linh Lung cầm trong tay một tiểu ấn, những cấm chế kia không có bất cứ tác dụng nào với nàng, cứ như vậy đưa Hàn Sâm ra khỏi đại điện.
Khi ra đến ngoài đại điện, Linh Lung đặt một tay lên vai Hàn Sâm, định mang theo Hàn Sâm cùng sử dụng tinh không đại na di rời khỏi đây.
Nhưng Hàn Sâm lại giữ lấy tay nàng, không để cho nàng sử dụng tinh không đại na di.
Linh Lung ngờ vực nhìn Hàn Sâm. Hàn Sâm nghiêm mặt nhìn nàng hỏi: “Trả lời câu hỏi của ta. Có phải ngươi định dẫn ta đi gặp tộc trưởng không?”
Linh Lung hơi do dự nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không phải.”
Hàn Sâm lại chắc chắn với suy đoán của mình hơn, nhìn Linh Lung tiếp tục hỏi: “Tộc trưởng cũng không cho phép ngươi thả ta ra khỏi cấm chế đúng không?”
“Ngươi không cần để ý nhiều vậy làm gì. Giờ ta sẽ mang ngươi rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, sau khi ra khỏi đây rồi, ngươi trở về Trấn Thiên Cung, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây cho Trương Huyền Đạo. Nếu hắn chịu bảo vệ cho ngươi thì dù là tộc trưởng đại nhân cũng không thể đến Trấn Thiên Cung bắt ngươi được.” Linh Lung đáp.
Nét mặt Hàn Sâm trở nên kỳ lạ. Giờ hắn có thể khẳng định suy đoán của mình rồi, Linh Lung lại mạo hiểm vi phạm tộc quy để thả hắn rời đi.
Hàn Sâm thật sự không ngờ Linh Lung lại làm thế vì hắn.
Hắn vốn chỉ coi Linh Lung như một cây cầu hay công cụ nhưng bây giờ lại khó mà giữ được tâm trạng bình tĩnh nữa.
“Vì sao?” Ánh mắt Hàn Sâm phức tạp nhìn Linh Lung hỏi.
“Đã mang ngươi sống tới đây thì đương nhiên ta cũng muốn để ngươi sống ra ngoài.” Linh Lung mặt không đổi sắc nói.
“Nếu ta đi thì ngươi biết phải làm sao?” Hàn Sâm biết quy củ của tộc Thái Thượng rất nghiêm khắc. Đối với tộc Thái Thượng thờ phụng đại đạo vô tình, dù tộc nhân phạm phải tộc quy cũng sẽ không đơn giản bỏ qua.
“Không sao cả. Chỉ là thả tằm đi mà thôi, không phải chuyện gì to tát. Ta còn có chuyện khác cần làm, đừng chậm trễ ở đây nữa.” Linh Lung lạnh nhạt nói.
Hàn Sâm gật đầu: “Quả là không thể kéo dài thời gian nữa, đưa ta trở về bình ngọc đi.”
Linh Lung chợt ngây người, nghi hoặc nhìn Hàn Sâm hỏi: “Ngươi không muốn ra ngoài ư?”
“Muốn chứ. Nhưng nếu bây giờ ngươi giải trừ khế ước với ta, để ta bị vây trong bình ngọc cả đời, mắng mỏ ta đôi câu thì dù ta có phải gác đao lên cổ ngươi cũng nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này.” Hàn Sâm dừng một lát, lại nói tiếp: “Nhưng ngươi thả ta đi như vậy ta lại không thể cứ thế mà rời đi. Nếu không nhân tình này ta không trả nổi.” Khi vừa tới tộc Thái Thượng không bao lâu, Hàn Sâm đã nghiên cứu tộc quy của tộc Thái Thượng, biết Linh Lung tự ý thả hắn rời đi sẽ có kết cục thế nào.
Không đến mức chết nhưng chí ít cũng phải bị trấn áp cả trăm năm.
Tính cách Hàn Sâm là như vậy, hắn không sợ đối đầu với kẻ địch, kẻ địch có hung tàn đến cỡ nào hắn cũng có thể nghĩ cách đối mặt, chém giết. Nhưng hắn lại sợ nhất người khác đối quá tốt với hắn, sợ nợ người ta không trả được.
Thời gian trăm năm tươi đẹp nhất của một cô gái, Hàn Sâm thật sự không biết nên lấy gì trả nợ, cũng không muốn Linh Lung phải ngồi tù thay hắn cả trăm năm, cho nên hắn quyết định ở lại.
Đương nhiên đây cũng là vì trong lòng Hàn Sâm còn có tính toan khác, không thực sự tuyệt vọng. Nếu đến đường cùng rồi, hắn không chỉ rời đi mà rất có thể còn lừa Linh Lung cùng đi.
Nhưng bây giờ còn chưa đến mức đó, hơn nữa Linh Lung cũng chưa chắc đã chịu phản bội tộc Thái Thượng để đi cùng hắn, cho nên Hàn Sâm mới từ chối tiếp nhận ý tốt của Linh Lung.
“Không cần ngươi trả, cũng chẳng có gì to tát hết.” Linh Lung nhìn Hàn Sâm, tỏ vẻ thờ ơ nói.
“Lao tù hơn trăm năm còn không to tát ư, đời ngươi có mấy cái trăm năm đâu?” Hàn Sâm nói.
“Sao ngươi biết?” Linh Lung hơi ngạc nhiên.
“Đưa ta trở về đi.” Hàn Sâm không trả lời, bình tĩnh nhìn Linh Lung, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ngươi phải biết, nếu mất đi cơ hội này, có thể cả đời ngươi sẽ phải chịu nhốt trong bình ngọc đó.” Linh Lung nhìn Hàn Sâm với ánh mắt phức tạp.
“Sẽ không đâu, chắc chắn sẽ không. Ta sẽ rời đi bằng chính sức mình, không một nơi nào có thể giam cầm được Hàn Sâm ta.” Hàn Sâm khẳng định, thần sắc hùng hồn vững vàng như thể chứng minh cho lời hắn nói.
Hết chương 2765.
Bạn cần đăng nhập để bình luận