Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2669. Thần Hư Vô

Bên trên bệ đá đó là một người đàn ông đang khoanh chân ngồi xếp bằng. Người đàn ông đó như thể đã nhập định nhưng lại không cảm nhận dược chút sinh cơ nào từ trên người hắn cả, giống như đã tọa hóa vậy.
Sắc mặt Hàn Sâm có chút kỳ dị, không nhịn được mà thầm nghĩ: “Người này rất giống với người mà ta nhìn thấy ở trong tháp Thiên Mệnh của tộc Hoàng Cực nhưng trông dáng vẻ có hơi khác biệt.”
Lý Khả Nhi cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Hàn Sâm, cũng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi trên bệ đá: “Kỳ lạ thật, rõ ràng là một sinh vật, tại sao trên người hắn lại không có sự sống nhỉ?”
Lúc Lý Khả Nhi còn đang nghỉ ngờ thì người đàn ông ngồi trên bệ đá kia lại mở mắt ra, nhìn hai người rồi nói: “Ta chính là thân Hư Vô. Hôm nay, các ngươi có thể gặp được bổn thần cũng coi như là có duyên với nhau. Bổn thần có thể thỏa mãn một nguyện vọng của các ngươi, bất kỳ nguyện vọng nào cũng được.”
“Lại nữa rồi!” Hàn Sâm thầm rên rỉ trong lòng.
Lý Khả Nhi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, nói: “Dám xưng là thần ở tộc Thái Thượng ta, đến cả tộc Cổ Thần cũng không có can đảm này đâu.”
Dứt lời, Lý Khả Nhi vung ra một đường kiếm mang, đâm thẳng về phía người đàn ông.
Nàng ra tay quá nhanh, Hàn Sâm muốn ngăn cũng không kịp. Trong nháy mắt, kiếm mang đâm thẳng vào ấn đường của người đàn ông kia. Nhưng người đàn ông lại chẳng phản ứng gì cả, để kệ kiếm mang đâm vào ấn đường.
Bùm!
Ấn đường của người đàn ông kia không bị đâm thủng nhưng Lý Khả Nhi lại bị lực lượng mạnh mẽ phản chấn bay ra ngoài. Sức mạnh kia cực kỳ khủng bố, lực chấn động khiến cho Lý Khả Nhi hoàn toàn không thể chống cực lại được, đập vào vách đá, miệng phun máu tươi, hôn mê tại chỗ. Hơn nữa, sự sống trên người đang trôi đi không ngừng.
“Xúc phạm đến uy nghiêm của thần, tội này đáng phạt. Nể tình ngươi
vi phạm lần đầu, chỉ phạt nhẹ vậy thôi.” Người đàn ông nói với giọng lạnh nhạt.
Hàn Sâm vội vàng đến bên cạnh Lý Khả Nhi, kiểm tra thân thể nàng thế nào thì nhận ra nàng chỉ đang hôn mê mà thôi. Mặc dù sự sống đang trôi đi thật nhưng tốc độ rất chậm, tạm thời sẽ không xảy ra nguy hiểm gì đến tính mạng hết, thế là suy nghĩ thay đổi cực nhanh: “Người này hơi khác với thần hồi trước ta gặp ở tộc Hoàng Cực. Ta nhớ người ở trong tháp Thiên Mệnh tại tộc Hoàng Cực cũng đã từng nói ra ba chữ “Thần Hư Vô” này. Chẳng lẽ Thần Hư Vô mà hắn nhắc tới chính là người đàn ông này hay sao?”
“Hiện tại ta có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi.” Thần Hư Vô nhìn Hàn Sâm, đợi hắn nói ra.
“Ta đã có sinh hoạt mỹ mãn, vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc, mẹ hiền con hiếu, tâm tưởng sự thành, tài vận hanh thông, cần có đã có, hoàn toàn không cần cầu xin gì cả, không cầu nguyện có được hay không?” Hàn Sâm nhìn Thần Hư Vô rồi hỏi.
Hắn không biết là Thần Hư Vô này có giống với Thần Hư Vô hắn gặp hồi trước hay không. Nếu giống thì đó chỉ là một thần tượng chứ không phải là bản thể của thần nên không cần lo lắng quá mức. Áo Giáp Hắc Tinh có khả năng giết được hắn.
Nhưng nếu đây là chân thân của thần thì khó mà nói được. Hàn Sâm cũng không dám khẳng định Áo Giáp Hắc Tinh có năng lực chiến đấu với thần linh chân chính hay không.
“Không được.” Thần Hư Vô nói với giọng lạnh nhạt.
Hàn Sâm đã quyết, không để ý tới Thần Hư Vô nữa, ôm lấy Lý Khả Nhi quay người đi xuống dưới.
Thần Hư Vô bình tĩnh nhìn Hàn Sâm, không có ý định ngăn cản hắn.
Hàn Sâm vẫn luôn đề phòng xem Thần Hư Vô có ra tay hay không, đồng thời quan sát xem Áo Giáp Hắc Tinh có động tĩnh gì không. Thế nhưng khí tức của nó vẫn thu liễm, hoàn toàn không cảm ứng được có động tĩnh gì cả.
Thần Hư Vô không ngăn Hàn Sâm lại. Hàn Sâm ôm lấy Lý Khả Nhi đang hôn mê, không lâu sau đã đi hết tầng thứ bảy, tiếp tục đi xuống, cũng không thấy bị sức mạnh nào cản lại, không lâu sau đã đi xuống †ầng thứ nhất của tháp Thiên Mệnh.
Thế nhưng, vừa đặt chân đến tầng thứ nhất, Hàn Sâm đã ngẩn người. Vốn dĩ tầng thứ nhất của tháp Thiên Mệnh sẽ có cửa đá, thế nhưng ở đây lại không hề có cửa đá nào cả, hơn nữa Hàn Sâm còn nhìn thấy thềm đá dẫn xuống tầng tiếp theo.
“Nơi này đã là tầng cuối cùng rồi, làm sao lại có thêm đá dẫn xuống nữa? Chẳng lẽ do ta nhớ nhầm, nơi này mới là tầng thứ hai thôi sao?” Hàn Sâm phủ nhận suy nghĩ này rất nhanh. Tháp Thiên Mệnh chỉ có vẻn vẹn bảy tầng tháp, dựa vào trí nhớ của hắn thì không thể nào nhớ nhầm được.
Hàn Sâm đưa tay sờ lên chỗ vốn dĩ là cửa đá, lục lọi một hồi thì nhận ra đây là thật sự là tường đá, không phải là ảo giác, quả thực không hề có cửa nào cả.
Rầm!
Hàn Sâm đánh lên tường đá. Với thân thể có tố chất mạnh mẽ của hắn thì một ngọn núi cũng có thể bị một quyền đánh này của hắn đánh cho nát vụn.
Nhưng tường đá này lại không hề nhúc nhích, đến cả vết nắm đấm cũng không lưu lại.
Hàn Sâm hơi nhíu mày. Hắn biết, dựa vào sức mạnh để xông ra gần như là không có khả năng. Ánh mắt di chuyển nhìn về phía thêm đá kia. Hàn Sâm ôm Lý Khả Nhi đi đến chỗ thềm đá đó.
Bên dưới thêm đá, Hàn Sâm lại nhìn thấy một bệ đá, ngồi trên bệ đá đó chính là người đàn ông tự xưng là Thần Hư Vô, giống y như đúc ở tầng thứ bảy.
“Hoàn thành nguyện vọng của ngươi.” Thần Hư Vô nhìn Hàn Sâm, nói với giọng lạnh nhạt.
Hàn Sâm cắn răng, ôm Lý Khả Nhi tiếp tục đi xuống dưới. Bên dưới vẫn còn thềm đá. Nhưng không lâu sau hắn đã đi hết bảy tầng mà vẫn không thấy cửa đá đâu, chỉ thấy vẫn còn thêm đá ở đó.
Lại bước xuống thềm đá, Hàn Sâm nhận ra mình đã quay về tầng tháp thứ bảy, lại gặp Thần Hư Vô.
“Đây là sức mạnh không gian sao? Nối liền không gian của tầng thứ bảy và tầng thứ nhất lại với nhau, hình thành một dải Mobius. Nếu thật là như thế thì cho dù ta có đi như thế nào cũng không thể nào ra khỏi †òa tháp, còn con đường này thì sẽ lặp đi lặp lại.” Hàn Sâm thử sử dụng di chuyển tức thời, muốn dịch chuyển ra bên ngoài tháp nhưng hắn chợt phát hiện ra mình dịch chuyển chuyển thức thời xong vẫn ở lại trong tháp, chỉ là vị trí đã thay đổi mà thôi.
“Hoàn thành một nguyện vọng của ngươi.” Lúc Hàn Sâm gặp lại Thần Hư Vô, hắn vẫn chỉ nói mỗi câu đó, không nói gì thêm.
Nhưng ánh mắt của hắn thì như thể đang nói với Hàn Sâm rằng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận cầu nguyện trước mặt hắn mà thôi.
Hàn Sâm biết, nếu mình cầu nguyện gì đó thì tuổi thọ của hắn sẽ bị những vị thần tự xưng này cướp đoạt. Hơn nữa, điều ước của hắn cũng sẽ bị vị thần này cố gắng bóp méo đi. Mà cho dù có thực hiện thật đi chăng nữa thì cũng phải trả một cái giá đắt không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu mà không ước nguyện thì chỉ sợ hắn và Lý Khả Nhi đừng hòng rời khỏi tháp Thiên Mệnh này được. Chí ít trước mắt Hàn Sâm cũng chưa nghĩ ra được cách gì để có thể ra ngoài được.
Tấn công Thần Hư Vô chắc là không được rồi. Lý Khả Nhi chính là ví dụ tốt nhất. Trừ khi có được sức mạnh như Áo Giáp Hắc Tinh nếu không thì tấn công thần không khác tự sát là bao.
“Chuyện ta và Lý Khả Nhi đi vào tháp Thiên Mệnh chắc cha của Lý Khả Nhi cũng biết thôi. Nếu thấy chúng ta ở trong đây quá lâu mà không ra thì chắc hẳn sẽ đì tìm Lý Khả Nhi.” Hàn Sâm chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cha của Lý Khả Nhi.
Thần Hư Vô giống như là đọc thấu được suy nghĩ của Hàn Sâm, nói với giọng lạnh nhạt: “Ngươi đã từng nghe nói đến sức mạnh chớp mắt đã ngàn năm của thần chưa? Ngươi ở lại trong tháp này ngàn năm đi chăng nữa thì đối với bên ngoài cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Nếu như trông cậy vào “sinh vật” ngoài kia sẽ đi tìm các ngươi thì cho dù chết già cũng không đợi được đến lúc đó đâu.”
“Nhất định phải cầu nguyện sao?” Hàn Sâm thở dài nhìn thần Hư Vô, hỏi.
“Nếu như ngươi đã có duyên với thần rồi thì đó chính là thứ đã được định sẵn trong sinh mệnh của ngươi, là điều mà ngươi nên làm, muốn
trốn cũng trốn không thoát được đâu.” Thần Hư Vô vẫn nói với giọng điệu lạnh nhạt như thế, không nhanh không chậm.
Hết chương 2669.
Bạn cần đăng nhập để bình luận