Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 607: Không An Tĩnh

Nguyên bản Nữ Hoàng đã xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, không biết đến cùng là Hàn Sâm đang giở trò quỷ gì, lúc này nhìn thấy miệng vết thương vậy mà đang chậm rãi khép lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không tin nổi, trợn to mắt nhìn con tiểu Ngân Hồ đang dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của cô ta.
Hàn Sâm cũng nhìn tiểu Ngân Hồ, chỉ là ánh mắt lại không tự chủ được hơi có chút chếch đi, chỉ thấy hô hấp hơi có chút dồn dập Nữ Hoàng, trước ngực cũng kịch liệt phập phồng, một mảnh tuyết trắng kia sóng cả mãnh liệt, Hàn Sâm nhìn tới nỗi con mắt đều có chút thẳng.
Nữ Hoàng kinh ngạc vậy mà tiểu Ngân Hồ có được năng lực như vậy, quên mất là Hàn Sâm còn đang ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có âm thanh hô hấp nặng nề, lúc này mới thức tỉnh nhìn sang, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Hàn Sâm lom lom nhìn chằm chằm vào nơi đầy đặn của cô.
Lập tức cả khuôn mặt đỏ bừng, thò tay muốn đi che bộ ngực của mình, nhưng mà có tiểu Ngân Hồ vướng víu, chỗ đó lại quá mức hùng vĩ, căn bản ngăn không được, cho nên liền nổi giận quát:
- Cậu còn nhìn hả.
- Ây da! Thực xin lỗi!
Hàn Sâm vội vàng dùng tay che mắt lại.
Nữ Hoàng thiếu chút nữa bị Hàn Sâm làm tức xỉu, hai tay Hàn Sâm che mắt, nhưng mà ánh mắt lại vẫn trừng to, khe hở giữa các ngón tay đều sắp có thể nhét đủ một quả trứng gà rồi.
- Cậu xoay qua chỗ khác cho tôi.
Nữ Hoàng tức giận nói.
- Được rồi được rồi.
Hàn Sâm lưu luyến quay người, trong lòng vẫn còn cảm thấy hâm mộ tiểu Ngân Hồ, đôi bạch thố mỹ vật tuyệt thế như vậy, quả thực chính là tiên phẩm mà đàn ông tha thiết ước mơ, đều đang bị nó chiếm hết tiện nghi.
Một hồi lâu, tiểu Ngân Hồ mới nhảy trở về trong ngực Hàn Sâm, nhưng mà cũng không nghe thấy âm thanh của Nữ Hoàng.
- Tôi có thể quay lại chưa?
Hàn Sâm hỏi.
- Cho tôi một cái áo giáp thú hồn.
Âm thanh của Nữ Hoàng lạnh như băng, giống như lại khôi phục bộ dáng thường ngày.
- Được rồi.
Lúc này Hàn Sâm mới xoay người lại, nhìn thấy bộ dạng của Nữ Hoàng, không khỏi ngây ra một lúc.
Dưới trời chiều mặt biển gợn sóng lấp loáng, Nữ Hoàng ngồi ở chỗ kia, nửa người trên trần trụi, cánh tay ôm ở trước ngực che đôi mỹ vật tuyệt thế kia, nhưng mà bả vai nhỏ nhắn, xương quai xanh khêu gợi, cùng với eo thon cùng cặp đùi thon dài cuộn lại, dưới ánh lân quang làm nổi bật lên, giống như một mỹ nhân ngư đẹp tới cực điểm.
- Còn nhìn. . .
Nữ Hoàng nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ là từ trong hàm răng nặn ra hai chữ.
- Con mắt vốn chính là dùng để xem đồ vật xinh đẹp, đây là thiên chức của đôi mắt, tôi cũng không có cách nào.
Hàn Sâm nhún vai nói.
Nhưng mà hắn vẫn thu hồi ánh mắt, mau chóng chuyển Huyết Lân Giáp cho Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng lập tức mặc Huyết Lân Giáp lên trên người, lập tức áo giáp màu đỏ che giấu chỗ đẹp đẽ kia đi, mặc dù vẫn có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp, nhưng lại ít đi vài phần hấp dẫn, hơn nữa khuôn mặt giống như hàn băng vạn năm kia, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại ít đi vài phần hương vị nữ nhân vừa rồi, càng giống như là một vị thần không thể khinh nhờn.
- Vẫn là vừa rồi xinh đẹp hơn, cô hiện tại quá lạnh.
Hàn Sâm thở dài nói.
- Đừng tưởng rằng cậu cứu được tôi. . .tôi sẽ không giết cậu. . .cậu còn dám nói một chữ, tôi lập tức giết cậu.
Nữ Hoàng nổi giận trừng mắt lườm Hàn Sâm, ánh mắt nếu như có thể giết người, chỉ sợ là Hàn Sâm đã bị ngàn đao chém chết.
- Được rồi, tôi không nói nữa.
Hàn Sâm nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận